“Có khả năng là kế tiếp cô sẽ rất bận, tôi không làm phiền cô nữa, tôi đi trước đây.” Tiêu Sách nói xong, quay người chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã.”
Thấy Tiêu Sách muốn đi, Trầm Y vội vàng gọi anh lại, nói nhanh: “Tiêu Sách, ngày mốt! Ngày mốt là cuối tuần, tôi mời anh ăn nhé? Ăn ở nhà tôi, bố mẹ tôi cũng muốn gặp anh, tự mình cảm ơn anh.”
Tiêu Sách suy nghĩ một chốc, nói: “Được thôi, nếu như tôi rảnh, tôi sẽ đi.”
“Được.”
Trầm Y cười gật đầu, sau đó chợt bước tới trước một bước, đột nhiên tiến vào trong lòng Tiêu Sách, ôm lấy thắt lưng của anh.
“Tiêu Sách, thật sự rất cảm ơn anh. Nếu như không có anh, cuộc sống của tôi hiện tại khẳng định là hỏng bét. Thật vui vì có thể quen biết anh. Chúng ta sẽ mãi mãi là... bạn bè, đúng không?”
Trầm Y ôm thắt lưng Tiêu Sách, đột nhiên nói một cách thâm tình.
Tiêu Sách bị Trầm Y bất ngờ ôm lấy, không khỏi ngây ra. Nghe thấy lời Trầm Y nói, anh mới thả lỏng xuống. Thì ra chỉ là vì cảm ơn anh à.
Anh vỗ đầu cô ấy, nói: “Đương nhiên, chúng ta là bạn bè.”
Trầm Y ở trong lòng Tiêu Sách gật đầu thật mạnh, nhưng lại không lập tức buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, dán khuôn mặt xinh đẹp vào vai Tiêu Sách.
Tiêu Sách nhất thời lại ngây ra. Cảm ơn thì cảm ơn đi, ôm thì ôm đi, nhưng đâu cần phải ôm lâu như vậy, còn ôm chặt đến thế chứ?
Nhưng Tiêu Sách không thể không thừa nhận, anh có chút không muốn đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621899/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.