Tiêu Sách có ý định đánh anh ta thê thảm hơn. Đến lúc sau, Lý Tứ Hổ đã chẳng làm ra nổi động tác phòng thủ nào. Bụp bụp bụp bụp! Âm thanh từng đấm đánh vào da thịt vang lên trong đại sảnh bảo vệ. Trong lòng Lý Tứ Hổ đang gào thét, đang cảm thấy ấm ức, nhưng vì để duy trì hình tượng, anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn mà không dám kêu đau. Lúc đầu, đảm bảo vệ còn tưởng Lý Tứ Hỗ luôn nhường Tiêu Sách, nên không ngừng hô hay lắm. Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ cảm thấy tình hình có vẻ không đúng lắm. Cho dù là nhường, chỉ phòng thủ không tấn công, thì cũng không cần nhường đến mức này chứ? Mặt của Lý Tứ Hổ sắp sừng thành đầu heo rồi... Đảm bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên im bặt đi, ngạc nhiên nhìn Tiêu Sách đang không ngừng đánh Lý Tứ Hổ. Cuối cùng, Tiêu Sách cảm thấy chơi đủ rồi, một bạt tay đánh vào sau đầu Lý Tứ Hổ, khiến chân anh ta khuyu xuống, nửa quỳ xuống đất. “Quản lý Lý thật giỏi, khả năng chống đỡ này đúng là còn dai hơn trâu, tôi thấy mình không bằng, tôi nhận thua...” Tiêu Sách nói xong, cười một tiếng kì lạ, rồi nhanh chóng đi ra khỏi đại sảnh bảo vệ. Để lại Lý Tứ Hổ nửa quỳ trên đất, mắt đỏ bừng, mặt sưng vù. Và một đám bảo vệ đang ngẩn người. Bọn họ nhìn Lý Tứ Hổ một cái, lại nhìn về phía mà Tiêu Sách biến mất, vô cùng kinh ngạc. Hình như chuyện này có gì đó không đúng? Sao họ cứ cảm thấy quản lý Lý không phải đang nhường, không phải đang thể hiện khả năng chống đỡ, mà là thật sự bị người kia đánh cho một nhỉ? Bị đánh đến hoàn toàn không thể phản kháng... Đúng rồi, người vừa rồi là ai thể? Đám người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh run, liên tưởng đến một suy đoán khủng khiếp, đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng khó coi của Lý Tứ Hổ, bọn họ càng chắc chắn hơn. Lúc này, Tiêu Sách đã thay quần áo xong, mau chóng rời khỏi phạm vi công trường. Đánh Lý Tứ Hổ một trận xong, Tiêu Sách cảm thấy vô cùng hả giận, đặc biệt là nghĩ đến phản ứng của Lý Tứ Hổ sau khi bị mất mặt, anh lại càng hả hê hơn. Đối với Lý Tứ Hổ, bị đánh một trận thế này có lẽ còn khó chịu hơn là đánh gãy tay chân của anh ta! Nhưng mà, đây chỉ là bước đầu tiên Tiêu Sách trả thù nhà họ Lý thôi, anh không định dễ dàng bỏ qua cho Lý Tứ Hổ như vậy đâu. Mức độ này vẫn chưa đủ khiến nhà họ Lý đau đớn. Tiêu Sách quay về nhà, tắm một trận thật thoải mái, rồi yên tâm đi ngủ. Ngày thứ ba, Tiêu Sách bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, anh mơ hồ nghe máy, thì nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của Lâm Bán Thanh. “Tiêu Sách, anh mau tìm chỗ trốn đi, Tống Chỉ Vân đưa người đi bắt anh rồi, liên quan đến vụ án hai thi thể ở bờ biển!” Trong phút chốc, Tiêu Sách hoàn toàn tỉnh táo. Tiêu Sách cảm thấy cái tên Tống Chỉ Vân này hơi quen tai... Rất nhanh anh đã nhớ ra, Tống Chỉ Vân không phải là một trong bốn người đẹp của Giang Lăng, người được gọi là cô nàng mặt sắt hay cô nàng mặt lạnh sao? Cô ấy đưa người đến bắt anh? Hơn nữa còn là vì vụ án hai sát thủ chết bên bờ biển? Tiêu Sách không nhịn được mà nhíu mày, đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ. Chỉ mới qua một buổi tối, sao Tống Chỉ Vân lại chắc chắn anh là nghi phạm? Tìm bằng chứng cũng không nhanh được như vậy... Mặc dù bởi vì Ôn Liễu, Tiêu Sách không quay về hiện trường xử lý bằng chứng và dấu vết, nhưng trên thực tế, anh cũng không để lại quá nhiều bằng chứng và dấu vết. Ít nhất, muốn từ trên hai thi thể đó mà tìm được bằng chứng đủ để định tội anh, là chuyện không thể nào! Thậm chí, muốn chắc chắn anh là kẻ tình nghi cũng là chuyện rất khó, đặc biệt là từ khi phát hiện thi thể, đến lấy bằng chứng, điều tra này nọ, có thể nào cũng không thể làm xong trong một đêm. Trừ phi, anh bị người khác tố giác... Cũng chỉ có như vậy, Tống Chỉ Vân mới có thể khẳng định anh là kẻ tình nghi nhanh như vậy, hơn nữa còn đưa người đến bắt anh. Giây phút này, trong đầu Tiêu Sách lướt qua hình bóng của Ôn Liễu. Là Ôn Liễu tố giác anh?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]