Vùng thâm sơn hoang vắng, sương phủ mây che, song Văn Đồng đang phẫn uất, người như điên cuồng cứ đi mải miết vào trong sâu, chàng còn muốn làm sao đi sâu hơn nữa để tránh khỏi nợ trần gian thế tục.
Vì người giết hại cha ruột chàng lại, chính là người trước kia đã có ơn nuôi dưỡng chàng mà chàng cứ đinh ninh là cha ruột.
Người luôn luôn gặp phải những sự việc trớ trêu không thể tượng tưởng được,riêng chàng là nạn nhân lãnh cảnh tang thương.
Ân và oán, yêu và hận luôn đi đôi, khiến giờ đây chàng không biết phải xử trí làm sao?
Thời gian lại vô hình trôi qua, ánh trăng đã lên đến đỉnh đầu, Văn Đồng bỗng ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng não nùng ai oán.
Nhưng không ngờ sau âm thanh của chàng, tiếp theo là một tiếng thở dài xuyên qua cánh rừng vọng vào mang tai chàng. Tiếng than đột ngột trong đêm trường vắng vẻ ấy, khiến Văn Đồng không khỏi giật mình, chàng đưa mắt nhìn về bốn phía, tứ bề vẫn im lặng như tờ, không thấy một bóng người. Trong rừng mười trượng trở lại, dù cho một chiếc lá khẽ rơi, cũng không khỏi lọt qua mắt chàng, thế mà chàng đã cố tâm tìm xem vẫn chẳng thấy gì cả.
Nếu tiếng than ấy xuất phát từ một người đứng cách xa ngoài tầm mắt, thì công lực đã đến mức cao siêu thế gian hạn hữu vậy.
Đang lúc phân vân không hiểu có phải chàng đã nghe lầm chăng thì tiếng thở ra ấy lại khẽ phát ra. Giờ chàng không còn hoài nghi nữa lẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-coc-mon/3015556/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.