Không biết thời gian được bao lâu, Văn Đồng mới từ từ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Vương Khôi với Hàn Đồng đang đứng bên cửa sổ, còn chàng thì đang nằm trong lòng Cát Thanh Sương, trong lúc ấy sự hỉ ái lẫn vui sướng tràn ngập trong lòng chàng, mắt chàng nhìn vào mặt Thanh Sương.
Thanh Sương trông thấy Văn Đồng đã tỉnh dậy, đưa mắt dịu hiền nhìn chàng vừa thẹn thùng vừa vui sướng nàng kể lại việc vừa qua đã đưa đẩy nàng đến đây.
Lúc bấy giờ sắp đến canh hai, tỉnh ra thì Văn Đồng đã rời khỏi Khách Uyển được một tiếng đồng hồ rồi.
Trong phòng khách, sắc mặt của Cát Thanh Sương lo lắng sao chàng ra đi lâu thế.
Mắt nàng luôn nhìn ra ngoài cửa. Một tiếng động nàng cũng tưởng là chàng đã về.
Chu Cát Phác cũng dấu một tâm sự, đôi mày ông ta cứ nhíu lại hình như đang suy nghĩ, âu lo. Ông ta cứ chắp tay qua qua lại lại.
Thượng Quan Lan lúc bấy giờ cũng hơi ngạc nhiên không hiểu sao Văn Đồng đi đã lâu mà thấy chưa về.
Mặc dù ai cũng cùng một tâm trạng, lo lắng, nóng lòng, song không ai hề thốt ra một lời gợi đến việc ấy, bầu không khí lặng im trôi qua nặng nề, chậm chạp.
ánh trăng dần dần sáng tỏ, gió đêm thỉng thoảng lướt qua, trong đầm lá hoa rung động tựa như trăm ngàn tiên nữ đang đùa giỡn với sóng nước.
Xa xa hai tiếng trống tàn canh khô khan vọng đến Văn Đồng đã ra đi hơn một tiếng mấy đồng hồ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-coc-mon/3015554/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.