Văn Đồng cùng Thanh Sương đang sánh vai nhau chỉ chỏ những lớp khối núi tươi cười, bỗng thấy trước mặt có một bóng người vụt tới, xem lại mới hay là Phương Sóc.
Mọi người lập tức dừng bước, thấy Tào Khôn lúc nãy cùng đi với Phương Sóc, sao giờ không trở về, ai nấy đều lo ngại Văn Đồn nhíu mày đang định lên tiếng hỏi thì Phương Sóc đã vội vã nói :
- Lão phu cùng Tào huynh dã phát giác ra điểm khả nghi xin các vị mau đi theo lão.
Lời vừa dứt ông ta đã quay người trở lại nhắm về hướng Tây tiến bước.
Đoàn người như năm làn khói, lẹ làng dọc theo bờ sông thẳng tới, một tiếng hồ trôi qua họ đã đến nơi độ khẩu.
Tuy mang danh là độ khẩu, nhưng thực tế hoang vắng đến nỗi một chiếc đò cũng tìm không thấy, bên kia sông rừng rúi trùng trùng, không thấy một ngôi nhà lá hoặc một bóng tiều phu nào cả.
Phương Sóc dừng ngay nơi bờ vắng, với tay chặt một nhánh cây to bằng chiếc gậy, đoạn dụng lực lia ra giữa sông ông ta vận dụng chân khí tung mình nhảy ra giữa giòng, chân vừa chạm vào nhánh cây ông lại mượn sức vụt sang bờ bên kia.
Tiếp theo là Văn Đồng, chàng khẽ rít lên một tiếng hai vai lay động đã tung mình bay lên trên cao bảy trượng, giữa không trung bỗng chàng uốn thân một cái giở thế “Nhất Vĩ Độ Giang” trong “Vân Long Cửu Hiệp” thân pháp nhẹ nhàng như cánh chim bay, lướt qua con sông hai ba mươi trượng bề ngang.
Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-coc-mon/3015518/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.