Lưu Ly theo sát mấy bước: "Cái Phương di nương kia đáng ghét quá mức, tất cả hết thảy đều do nàng làm, còn cố tình làm ra vẻ mặt chịu ủy khuất, ngài nên để cho nàng ta vả miệng, để xem nàng còn dám có tâm tư ra oai nữa hay không."
Tử Huyên lắc đầu: "Nhưng hiện tại không phải là lúc, trong cung kêu thái phu nhân cùng hầu gia đi răn dạy cũng là bởi vì thể diện bọn họ, mà không phải là bởi vì tính mạng của ta, điều này chúng ta phải hiểu rõ ràng mới được; nếu không khi mà cùng Phương di nương giằng co có khi chúng ta cả chén cơm cũng không có mà ăn ."
Trân Châu gật đầu lia lịa nói với Lưu Ly: "Ngươi không nên làm cho cô nương của chúng ta gây thù kết oán với người khác, kỳ thực chỉ cần không có người bắt nạt chúng ta là được; phải biết rằng, người ta là phủ hầu gia, còn chúng ta lại chỉ có ba người thôi."
Lưu Ly trợn trắng, liếc mắt nhìn Trân Châu một cái: "Ngươi không có tiền đồ, chính là gặp cảnh khốn cùng." Nàng đỡ Tử Huyên đi trở về: "Chúng ta không nên chuyển phòng ở, sau này chúng ta phải làm sao để sống qua ngày đây, cô nương có chủ ý gì không." Nàng nhẹ nhàng thở dài: "Kỳ thực không cần thiết cứ phải cố nài ở đây, cô nương, nô tỳ thấy rằng danh tiết cũng không thực sự quan trọng như vậy."
Tử Huyên nắm tay Lưu Ly: "Nói cho cùng, chúng ta sau này thôi ——, ta còn chưa có cách nào." Nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-von-hien-luong/2340913/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.