Phương Phỉ nhìn Tử Huyên khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch: "Ngươi, ngươi gọi ta là cái gì?" Nàng không dám tin khi nghe câu xưng hô kia.
Tử Huyên ôm ngực: "Phương di nương, ta gọi ngươi như vậy là sai sao?”.
Phương Phỉ quay đầu lại nhìn về phía Đinh hầu gia cùng Đinh thái phu nhân: "Mẫu thân, hầu gia, tỳ thiếp, tỳ thiếp..." Nước mắt ào ào chảy xuống, nghẹn ngào nói không nên lời; tất cả ủy khuất không cần nói ra cũng hiểu, chính vì nàng không cần nói ra khỏi miệng, như vậy càng làm cho người ta cảm thấy nàng chịu biết bao nhiêu là tủi nhục.
Đinh thái phu nhân nhướng mày cất giọng nói: "Tử Huyên, ngươi đi vào trong nói chuyện đi." Thấy vậy, Đinh hầu gia cũng chỉ là đi đến ôm lấy Phương Phỉ, nhẹ nhàng dỗ nàng rồi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, không nhìn Tử Huyên cũng không trách cứ nàng.
Tử Huyên vào phòng qua loa chào: "Thái phu nhân cùng hầu gia có thể dùng cơm ?" Nàng là cố ý , nhìn thấy hộp thức ăn mình mang đến đang mở ra kia, nàng nói tiếp: "Thái phu nhân, để ta tới hầu hạ ngài dùng cơm được không."
Mùi vị của thức ắn thiu lập tức bay đầy trong phòng, làm cho Đinh thái phu nhân nhíu mày: "Ta không đói..."
"Chu Tử Huyên, ngươi không nên quá quắt như vậy!" Đinh hầu gia tức giận đến nổi gân xanh: "Vật như vậy mà có thể đưa đến cho mẫu thân ăn sao?"
Tử Huyên im lặng nhìn hắn chằm chằm, mãi cho đến khi hắn tránh ánh mắt nàng, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-von-hien-luong/2340910/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.