Không biết vì cái gì, vương phủ tiểu thị vệ lâm Thanh Vân mấy ngày nay đột nhiên trở nên rầu rĩ không vui, không những khiến Vương gia lo lắng , còn khiến luôn nhất bang hạ nhân cần xem Vương gia sắc mặt làm việc cũng nớp nớp không yên .
Tại thư phòng , Vương gia lòng nóng như lửa đốt đem vương phủ các vị quản sự triệu tập lại , bốn người tránh ở sau hòn non bộ , nhìn Thanh Vân ở chòi nghỉ mát nâng má thở dài.
“Ai…” Tay trái tựa vào má trái.
“Một trăm lẻ sáu “
“Ai…” Đổi tay phải tựa vào má phải .
“Một trăm linh bảy “
“Ai…” Hai tay đều nâng má.
“Một trăm lẻ tám “
“Ai…” Trực tiếp nằm úp sấp ngã vào trên mặt bàn.
“Một trăm…”
“Đình, quản gia ngươi không cần đếm nữa .” Vương gia phiền toái nói, bảo bối của hắn trong vòng một canh giờ đã thở dài hơn trăm lần , rốt cuộc hắn tâm sự gì a? Nhìn hắn hai ngày nay cứ rầu rĩ như vậy thật là khiến ta luyến tiếc à .
“Quản gia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” lão quản gia vừa rồi hảo tâm thay Vương gia đếm đếm bây giờ vinh dự trở thành nơi trút giận đầu tiên của Vương gia .
“Này, nô tài cũng không biết.” Nhìn cái mặt Vương gia đang dần dần chuyển sang một màu đen huyền bí , lại vội vàng nói: “Bất quá, Lâm thị vệ mấy ngày trước có tới hỏi tiểu nhân ở vương phủ kí chung thân khế ước có được xin phép nghỉ hay không .”
Ân? Xin phép? Vân nhi vì cái gì muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-thi-ve-cua-vuong-gia/1348762/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.