Sáng sớm, Lộc vương phủ tạp dịch, nha hoàn còn có thị vệ nếu nhìn thấy một bóng người đi tới liền giống ruồi bọ không đầu mà loạn cuống. Mọi người trước đó đượcmệnh lệnh, nếu từ xa mà thấy hắn liền lập tức né tránh . Nhưng thủ vệ thị vệ thì không dám ly khai nơi gác , thấy người kia đã đi tới ngay mặt , đành phải ở trong lòng mặc niệm “Nhìn không thấy ta, nhìn không thấy ta…” Nhưng mà người tới hiển nhiên đem hắn trở thành cứu mạng rơm rạ, tiến lên bắt lấy hắn sốt ruột hỏi: “Có hay không thấy Lâm thị vệ?”
“Bẩm Vương gia, thuộc hạ…” Thị vệ cái mặt nhăn như khổ qua , tròng mắt đảo đảo vài vòng, cuối cùng mới ấp a ấp úng nói: “Thuộc hạ không có thấy Lâm thị vệ.”
Đại danh đỉnh đỉnh lãnh khốc Vương gia Nam Cung Lộc híp mắt nguy hiểm nhìn tên thị vệ mặt đỏ tai hồng , đột nhiên hét lớn một tiếng: “Lớn mật, ngươi rõ ràng là đang lừa gạt bổn vương.”
Thị vệ gác cửa sợ tới mức “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, cơ hồ là khóc nức nở nói: “Vương gia, thuộc hạ đáng chết. Nhưng là, lúc buổi sáng Lâm thị vệ phân phó không cho chúng ta nói ra hành tung của hắn cho Vương gia, thuộc hạ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc a!” thị vệ gác cửa khóc thiên thưởng nói, trong đầu khổ ( đắng) còn hơn cả hoàng liên ( vị thuốc phi thường đắng).
Vương gia là chủ tử, Lâm thị vệ cũng là chủ tử. Đắc tội Vương gia sẽ chết, nhưng đắc tội Lâm thị vệ chính là sống không bằng chết. Vương gia xem Lâm thị vệ như bảo bối phủng trong lòng bàn tay , chưa bao giờ hội bỏ qua cho kẻ nào dám bất lợi đối với Lâm thị vệ . Buổi sáng hôm nay lúc Lâm thị vệ tự mình phân phó thị vệ trong phủ , nha hoàn cùng tạp dịch không được phép nói ra hành tung của hắn cho Vương gia , tất cả mọi người có một loại cảm giác quạ đen từ trên đầu bay qua , hôm nay Lâm thị vệ cùng Vương gia giận dỗi , hy vọng Vương gia ngàn vạn lần không cần đem quả tạ ức chế ném vào đầu bọn họ là được rồi .
“Ngươi muốn phản ? Ta hỏi mà cũng dám không trả lời , ngươi không sợ ta trách phạt ngươi sao?” Vương gia tức giận nói. Hôm nay buổi sáng tỉnh lại thế nhưng phát hiện Vân nhi không có nằm ở trong lồng ngực hắn như mọi ngày , trong lòng liền hoảng sợ. Nhớ tới đêm qua Vân nhi cầu xin mình tha Lý Ngọc Dung nữ nhân kia , hắn nghĩ đến Vân nhi đối nàng dư tình chưa dứt , vốn không đồng ý. Không nghĩ tới Vân nhi thế nhưng cả đêm không để ý đến hắn, thậm chí ngay cả “tính phúc” đêm đó cũng cấp tước đoạt.
Dục hỏa đốt người ôm Vân nhi ngủ một đêm, tựa như một thằng đói cực kỳ nằm ôm chân gà cũng không có thể cắn một hơi ( mỗ Thúc: ngươi thế nhưng dám nói tiểu Vân Vân là chân gà? Vương gia: Vân nhi so với chân gà còn mỹ vị! ),hắn đã nhộn nhạo không chịu nổi rồi . Nghĩ tới hôm nay phải hảo hảo hống hống Vân nhi, mới một đêm hắn đã chịu không nổi, nếu Vân nhi còn cấm hắn thêm mấy đêm nữa ,hắn nhất định tươi sống mà hóa thân thành dã lang a . Khả không nghĩ tới, chính mình vừa mới mở mắt ra liền không thấy Vân nhi ở đâu , ở trong vương phủ tìm kiếm nửa ngày, hạ nhân trong vương phủ thấy hắn đều như là thấy quỷ trốn tránh, thật vất vả mới túm được vài tên thì lại ấp úng không chịu trả lời, khiến cho hắn nóng ruột muốn chết.
“Vương gia, Lâm thị vệ nói, Vương gia nếu bởi vì chúng ta không chịu tiết lộ hành tung của hắn mà trách phạt chúng ta , hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi.” Bảo vệ cửa nhìn thấy ánh mắt Vương gia lộ ra hung quang nhìn hắn, run run nói ra “Bảo mệnh phù” .
Quả nhiên, Vương gia nghe xong những lời này, tuy rằng sắc mặt biến thành màu đen,cũng không có trừng phạt bảo vệ cửa này
Vương gia lại ở trong vương phủ dạo qua một vòng, rốt cục ở trước cửa phòng bếp “bắt được” quản gia chưa kịp chạy trốn.
“Vân nhi rốt cuộc đi nơi nào ? Ngươi nếu không nói, ta sẽ đưa ngươi về nhà dưỡng lão.” Nhìn bộ dáng muốn từ chối của quản gia lão nhân, Vương gia thực không kiên nhẫn nói.
“Chính là Vương gia, Lâm thị vệ nói ngài nếu là…” Quản gia vội vã xuất ra “Miễn tử kim bài” .
“Vân nhi chỉ nói không cho ta trừng phạt ngươi, ta đưa ngươi về nhà dưỡng lão cũng không phải là trừng phạt nga!” Vương gia khí định thần nhàn, quản gia đối với vương phủ vẫn luôn trung thành và tận tâm, tuổi đã cao nhưng vẫn còn muốn ở lại vương phủ hầu hạ . Trước đó con hắn từ gia hương đến nói muốn đón hắn trở về hưởng thanh phúc, lại bị lão nhân quật cường này đuổi đi về .
“Này… Vương gia, tiểu nhân thật sự không thể nói…” Nhìn thấy Vương gia chợt trợn hai mắt, tiểu lão đầu vội vàng run run giọng nói thêm : “Bất quá, tiểu nhân biết Lâm công tử không có ở trong phủ.” Ân, chỉ nói Lâm công tử không hề ở trong vương phủ, cũng không thể tính là nói cho Vương gia Lâm thị vệ đi đâu đi ? Quản gia mình tự an ủi chính mình .
Vương gia nghe xong liền vội vội vàng vàng mang theo hai người ra cửa, Vân nhi không ở trong vương phủ, vậy những nơi có thể đi liền phi thường hữu hạn .
Tứ Vương gia Nam Cung Lộc hấp tấp đi vào kinh thành tối nổi danh trà lâu Duyệt Tiên Lâu, Tiền lão bản lập tức đi ra đón chào .
“Yêu, Vương gia, ngọn gió nào lại đem ngài thổi tới đây ?” Tiền lão bản nhìn đến đại kim chủ kiêm chỗ dựa vững chắc đi tới , cười đến ánh mắt đều mị thành dải tuyến.
“Ngươi có gặp qua Lâm thị vệ?” Vương gia không thèm cùng hắn hàn huyên, gấp gáp hỏi thẳng .
“Nga, Lâm thị vệ ở trúc xá…” Uống qua trà. Tiễn lão bản còn chưa nói xong , chỉ thấy luôn luôn trầm ổn Tứ Vương gia giống như một trận gió cuốn nhanh lên lầu.
Vương gia đẩy cửa vào trúc xá, lại thấy trong phòng chỉ có hai người ngồi ở một cái ghế thượng. ( Vương gia: nữ nhân ngu ngốc, hai người như thế nào có thể tọa một cái ghế? Mỗ Thúc: lúc ấy trong phòng cảnh tượng là Thập Vương gia ngồi ở ghế thượng, Nhược Hàn ngồi ở trong lòng Thập Vương gia, vậy chẳng lẽ không kêu hai người ngồi trên một ghế sao ? ) thấy Vương gia đột nhiên vọt vào, Nhược Hàn ngượng ngùng từ trên người Thập Vương gia đứng lên, xấu hổ thi lễ.
Vương gia cũng không đáp lễ, tầm mắt lợi hại ở trong phòng quét một vòng, không phát hiện được mục tiêu, không khỏi có chút kỳ quái hỏi: “Vân nhi như thế nào không ở trong này?”
“A! Nguyên lai Tứ ca đến tìm Lâm thị vệ a, hắn buổi sáng cùng chúng ta phẩm một ít trà, mới vừa đi không bao lâu.” Thập Vương gia có chút mất hứng nói.
“Hắn đi nơi nào ?”
“Không có nói.”
Vương gia chớp mắt đã đi đến cửa , bắt được Tiền lão bản liền hỏi: “Lâm thị vệ xuất môn thì hướng phương hướng nào đi ?”
Tiền lão bản bị biểu tình hung thần ác sát củaVương gia dọa đến hoảng sợ, run run nói: “Tiểu nhân thấy Lâm thị vệ hướng… hướng Tập Cổ Trai mà đi.”
Một thân sát khí Vương gia tiến đến trước cửa Tập Cổ Trai , khách nhân trong điếm liền đều chạy đi ra ngoài, thậm chí có một thư sinh vừa chạy vừa hô to: “Nguy rồi , Tập Cổ Trai cũng bị Tứ Vương gia niêm phong luôn rồi .”
Tứ Vương gia thần tình hắc tuyến nhìn tiểu nhị đang run run rẩy rầy ngồi xổm sau quầy , lạnh như băng hỏi: “Lâm thị vệ ở nơi nào?”
“Mới vừa… mới vừa đi. Không …. không biết đi.. đi nơi nào .” Tiểu tiểu nhị vừa nghe thấy Vương gia đến đây hình như không phải phong tiệm , lắp bắp nói.
Vương gia lược nhất tự hỏi, hỏi: “Lâm thị vệ có hay không mua sách?”
“Có, có.” Tiểu tiểu nhị vội vàng trả lời, đồng thời chỉ vào sổ sách thượng đề mục những sách mà Lâm thị vệ mua cấp Vương gia xem. Tứ Vương gia nhìn lướt qua, trong lòng liền sáng tỏ Lâm Thanh Vân đã đi về nơi nào .
Tứ Vương gia hộc tốc chạy tới nơi ở của Lưu Xuân , sự kiện kia sau khi qua đi , Lưu Xuân đơn giản liền vẫn lưu lại nơi này . Lưu bá vừa thấy người đến là Vương gia, chạy nhanh mời hắn vào trong đại sảnh, vội vàng phao trà cấp cho Vương gia.
“Lưu xuân ở đâu ?” Tứ Vương gia ngăn lại Lưu bá.
“A, Lưu tiên sinh đi du hồ .” Lưu bá cung kính trả lời.
“Lâm thị vệ có tới đây không ?”
“Lâm công tử cũng đi cùng với Lưu tiên sinh, Vương gia nếu đến sớm một chút , nói không chừng có thể cùng đi .” Lưu bá như rất là tiếc hận nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]