Trải qua ngày đó Lam Thường cùng ta tâm sự , ta cũng không còn thấy chán ghét hắn . Nói đến cùng, hắn cũng là một kẻ đáng thương . Lam Thường vẫn còn thích mắng ta, chính là rất ít động thủ đánh ta , đồ ăn mang đến cũng phong phú hơn một chút , nhưng nếu bên trong không sảm dược thì tốt hơn a .
Thời gian Lam Thường lưu lại ở thạch thất cũng càng ngày càng dài ra , cùng ta đông lạp tây xả không dứt. Đại đa số thời gian đều là hắn đang nói, ta đang nghe, sau đó ngẫu nhiên đáp lại hắn vài tiếng. Tính cách Lam Thường kỳ thật rất giống một đứa nhỏ bị chìu hư , chắc là sau khi hắn thành đầu bài mới dưỡng thành. Dù sao ta một người bị nhốt tại thạch thất thực nhàm chán, nghe hắn nói nói chuyện cũng coi như giết thời gian .
Có một lần Lam Thường đang thao thao bất tuyệt sự tích ngày xưa của hắn , công tử nào xài bao nhiêu tiền chỉ vì muốn nhìn thấy mặt hắn , Quan lão gia nhà ai đưa cho hắn xem cái gì hiếm lạ biễu diễn . Hắn nói rất hưng phấn, ta nghe chỉ thấy phiền không thắng phiền, thật sự nhịn không được nói một câu: “Ngươi bây giờ còn là tên đứng đầu bảng sao?”
Lam Thường đột nhiên không có thanh âm, ta kỳ quái nhìn về phía hắn, chỉ thấy trong mắt hắn phiếm lệ quang, cắn chặt môi, ủy khuất mà lại quật cường nhìn ta.”Bộ dáng của ta bây giờ giống như quỷ còn có thể vào đầu bài sao?”
Ta tự biết nói sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-thi-ve-cua-vuong-gia/1348748/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.