Vương gia, Lý Cường đã tỉnh.” thanh âm của Lưu Xuân đột nhiên từ thư phòng vang lên.
Ta suy nghĩ rất chuyên chú , nhưng lại không nhận thấy Lưu Xuân đã tiến thư phòng, đợi cho hắn ra tiếng mới phát hiện hắn. Hai ngày ba đêm, hắn rốt cục cũng tỉnh!
“Có hỏi ra là ai cướp đi Vân nhi không ?”Ta ra vẻ bình tĩnh hỏi, kỳ thật tâm sớm đã giống như rơi vào chảo nóng , chịu đủ dày vò.
“Lý Cường nói mấy người kia đều che mặt, hắn không thể nhận ra được bọn họ . Bất quá theo hắn nói, chiêu thức của đầu lĩnh nhìn thực quen mắt, có điểm giống Thiếu Lâm công phu, bởi vậy hắn hoài nghi người nọ là Thiếu Lâm tục gia đệ tử.”Lưu Xuân cung kính nói.
“Ngươi cũng biết này kinh thành có bao nhiêu người là Thiếu Lâm tục gia đệ tử?”Đáng giận, nguyên lai lại là Thiếu Lâm đệ tử, trách không được Lý Cường lần này lại bị trọng thương như vậy .
“Vương gia, Thiếu Lâm tục gia đệ tử bình thường kín kẽ không lộ diện , kinh thành có bao nhiêu người thuộc hạ cũng cũng không biết được.”Nghe đến đó, ta liếc mắt nhìn Lưu Xuân một cái, người kia không phải luôn luôn được xưng là không gì không biết, không chỗ nào không hiểu sao? Như thế nào còn có chuyện mà hắn không biết ? Lưu Xuân thấy ta sắc mặt không tốt, cẩn thận nói: “Bất quá, thuộc hạ biết được trong phủ của Tam Vương gia có một vị.”
Tam ca? Dĩ nhiên là hắn? Hắn quả nhiên đã ra tay , nhiều năm như vậy giả trang tầm thường vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-thi-ve-cua-vuong-gia/1348745/chuong-27-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.