Ngày hôm sau lúc ta tỉnh lại , trời vẫn còn mờ mờ , vẫn chưa có sáng lắm . Ta ngủ đại khái còn chưa đến hai cái canh giờ,đầu óc choáng váng khó chịu , thẳng đến ăn xong điểm tâm mới phục hồi lại nhiều cảm giác .
Ta mang the đống lễ vật trên đường đã mua để tặng cho gia đình Ngọc Dung , ta bất an hướng thẳng tới nhà Ngọc Dung mà đến. Trên đường gặp được vài phụ nhân ôm con nhỏ đứng tụm ở một góc phơi nắng , thấy ta đều dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, chờ ta đi qua lại khe khẽ nói nhỏ. Ta xấu hổ cúi đầu, không dám chậm chân , một nước nhắm hướng nhà Ngọc Dung mà đi.
Tới trước nhà , thấy cánh cửa gỗ quen thuộc , ta không chút do dự gõ gõ . Gõ trong chốc lát, chợt nghe bên trong có tiếng chân người vội vã đi về hướng cửa , vừa không kiên nhẫn hô: “Ai a? Mới sáng sớm đã đến .”
Ta nghe ra đó chính là thanh âm của mẹ Ngọc Dung , đáp “Đại thẩm là ta, Lâm Thanh Vân .”Tiếng bước chân ở cửa ngừng một chút, một lát sau mẹ Ngọc Dung mới mở cánh cửa ra , có chút miễn cưỡng cười nói: “Yêu, Thanh Vân trờ về lúc nào vậy ?”
“Chiều hôm qua , trước lúc ta trở về , ở kinh thành có mua một chút quà tặng cho đại thẩm cùng Ngọc Dung , hôm nay mang đến cho người .”Ta đáp. Mẹ Ngọc Dung nhìn đám lễ hạp trên tay ta , do dự một chút, mới nghiêng người cho ta vào cửa.
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-thi-ve-cua-vuong-gia/1348733/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.