Chương trước
Chương sau
“Ngô…” Quân Du Trần lo lắng tỉnh dậy, phát hiện một nam tử đang ngồi bên giường mỉm cười nhìn hắn, hắn vội vã ngồi dậy, không nghĩ tới cả người vô lực đành phải nằm xuống, mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn người này.
“Tiểu Trần tỉnh sao!” Nam tử vẫn mang vẻ mặt ôn hòa mỉm cười.
“Ngươi là… Nhị thúc!” Quân Du Trần không chắc chắn nói.
“Sao ngươi biết?” Quân Tử Khâm kinh ngạc, mặc dù biết đứa cháu trai này rất thông minh nhưng chung quy cũng không có khả năng liếc mắt một cái là nhận ra là hắn! Hắn nhớ kỹ khi hắn rời đi đứa nhỏ này còn đang quấn tã a!
“Ta từng nhìn thấy bức hoạ khi ngươi năm tuổi trong thư phòng của gia gia, gia gia nói ngươi lớn lên rất giống cha ta.” Quân Du Trần nói.
“Tiểu Trần thật thông minh!” Quân Tử Khâm lại khôi phục nụ cười thường trực.
“Nhị thúc, ngươi không phải đã mất tích sao? Nhiều năm như vậy sao ngươi không gửi một bức thư nào?” Quân Du Trần suy nghĩ một hồi bèn đem điều hắn đang thắc mắc trong lòng ra hỏi.
“Đúng vậy! Khi ta năm tuổi bị lạc mất phụ mẫu ở hội nguyên tiêu, sau đó được một nam nhân đưa về nhà, sau lại phát sinh rất nhiều việc, trong chốc lát cũng không thể nói rõ ràng, nhưng thật ra hiện nay ngươi mới có chuyện!” Quân Tử Khâm chuyển chủ đề.
“Ta?” Quân Du Trần không rõ Quân Tử Khâm vì sao lại nói thế.
“Ngươi mang thai a. Hai tháng rồi.” Quân Tử Khâm rất bình thản nói ra mà không để ý mấy từ này với Quân Du Trần mà nói không khác gì sét đánh ngang tai.
“Sao… sao có thể?” Quân Du Trần lúng túng một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Ta nghĩ ngươi hẳn là từng nghe gia gia nói!” Quân Tử Khâm nói “Ngươi và cha ngươi có thể chất khác hẳn với người thường, là song tính nhân rất hiếm thấy, lưỡng tính!”
“Không nói giỡn với ngươi nữa, ta còn phải vào triều.” Quân Du Trần chính xác đã từng nghe gia gia nhắc tới nhưng hắn cũng không để tâm, thứ nhất là bởi vì hắn căn bản không tin trên thế giới có loại chuyện hoang đường như thế, thứ hai là ngay cả hắn tự nhận là mình cũng sẽ không hoang đường như vậy, thế nhưng… hiện tại hắn phải thừa nhận gia gia đúng, đã nhiều ngày nay hắn không muốn ăn, có lúc còn buồn nôn, nhất là rất muốn ngủ, hắn vẫn tưởng rằng mình bị bệnh, không nghĩ tới…
“Không cần, ta đã giúp ngươi bắt mạch!” Quân Tử Khâm nhìn ánh mắt Quân Du Trần không khỏi có chút đau thương, hài tử này cũng giống cha hắn a.
“Nhị thúc, ta nên làm cái gì bây giờ?” Quân Du Trần chán chường vùi đầu vào hai đầu gối, hai tay ôm lấy chính mình như mong muốn có thể tăng thêm một chút sức lực.
“Ngươi thích Trầm Diệc Hiên sao?” Quân Tử Khâm hỏi.
“Nhị thúc, sao ngươi biết?” Quân Du Trần không thể tin được nhìn Quân Tử Khâm.
“Đừng hỏi ta làm sao biết, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi thích Trầm Diệc Hiên sao?” Quân Tử Khâm nhìn Quân Du Trần hỏi lại.
“Ta… Ta không biết!” Quân Du Trần tuyệt đối không muốn trả lời vấn đề này, cho dù hắn biết mình đối với Trầm Diệc Hiên đã là hoàn toàn chìm đắm.
“Đừng trốn tránh, Tiểu Trần, nhìn ta! Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, Quân Du Trần rốt cuộc có yêu Trầm Diệc Hiên hay không?” Quân Tử Khâm đặt hai tay lên vai Quân Du Trần buộc hắn nhìn vào mình, vì câu trả lời đối với Quân Du Trần rất quan trọng, đối với Trầm Diệc Hiên cũng rất quan trọng, đối với thai nhi trong bụng lại càng quan trọng, nó quyết định có giữ lại thai nhi hay không.
“…” Quân Du Trần không nói gì hơi hơi gật đầu, hắn không có cách nào lừa dối chính mình.
“Vậy là được! Nếu như vậy, hài tử này có thể lưu lại!” Quân Tử Khâm nói, trong lòng thầm nghĩ: tiểu tử Trầm Diệc Hiên này ngươi nợ ta một ân tình lớn a.
“Lưu lại? Ta là nam tử sao có thể giống như nữ tử a!” Quân Du Trần khóc thành tiếng.
“Vậy khi đó vì sao ngươi lại muốn đưa hắn tới thế giới này?” Quân Tử Khâm hai mắt sáng rực nhìn Quân Du Trần, một lúc lâu sau lại nói “Mà thôi, ngươi đã không muốn lưu lại hài tử này, như vậy liền tùy ngươi đi! Trên bàn có một bát thuốc phá thai, ta vẫn nghĩ sẽ không cần, hiện tại ngươi muốn làm sao thì làm! Ta đi trước!” Sau khi Quân Tử Khâm rời khỏi gian phòng, Quân Du Trần phải rất cố gắng mới có thể xuống giường, chậm rãi đi gần tới bàn, hai tay run nâng chén thuốc nhưng chần chừ không làm động tác tiếp theo, từng giọt nước mắt rơi vào chén thuốc, “Đông!” Chén thuốc bị rơi xuống vỡ nát, nước thuốc văng ra xung quanh.
“Ô ~ ta không hạ thủ được, không hạ thủ được!” Quân Du Trần ngồi dưới đất khóc than, “Đó là một sinh mệnh a!”
“Hiện tại mới nghĩ thông suốt!” Quân Tử Khâm không nhanh không chậm đẩy cửa phòng tiến vào.
“Nhị thúc, ta nên làm gì bây giờ?” Quân Du Trần xóa đi nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, “Đó là hài tử của ta!”
“Trẻ nhỏ dễ dạy! Tiểu Thạch Đầu sắc thêm một ấm thuốc an thai a!” Quân Tử Khâm hướng ra phía ngoài cửa hô lớn, “Được rồi, ta quên nói cho ngươi, kỳ thực chén thuốc ngươi làm rơi không phải thuốc nạo thai mà là thuốc an thai”. Quân Tử Khâm nói xong khiến cho Quân Du Trần thoáng chốc có cảm tưởng muốn giết người.
“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội!”, ánh mắt Quân Du Trần có điểm mờ mịt.
Ngày hôm sau, hoàng cung.
Sáng sớm hôm sau Quân Du Trần theo thường lệ y phục chỉnh tề đi tới hoàng cung, không biết có phải hắn quá nhạy cảm hay không, hắn nghĩ hoàng cung hôm nay rất không giống với bình thường, đại đa số quan viên đều đang nói nhỏ chuyện gì đó.
“Quân tương!” Hình bộ thượng thư Trương Trọng gọi Quân Du Trần lại.
“Trương lão! Có chuyện gì?” Quân Du Trần mơ hồ cảm thấy việc Trương Trọng muốn nói cho hắn tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
“Quân tương, hôm qua ngài không lâm triều, ngài đã khoẻ hơn chưa?” Trương Trọng quan tâm hỏi.
“Làm phiền Trương lão quan tâm, không có việc gì!” Quân Du Trần đáp lễ.
“Quân tương có nghe nói qua ai tên là Hoa Ngôn, Hoa Xảo Ngữ?” Trương Trọng thử hỏi.
“Cũng có nghe qua.” Quân Du Trần vô thức nghĩ việc này nhất định có liên quan tới vị quân chủ kia a.
“Hoa Xảo Ngữ đêm trước ở lại Dưỡng Tâm Điện, Trần phi sau khi biết được đã mắng Hoa Xảo Ngữ không tuân thủ lễ tiết, tuyên bố muốn đình trượng năm mươi (phạt đánh trước triều đình 50 trượng),thánh thượng giận dữ đem Trần phi biếm vào lãnh cung kể cả gia tộc của Trần phi cũng bị lưu vong tái ngoại!” mỗi từ Trương nói ra đều như một cây châm cắm vào lòng Quân Du Trần.
“Thánh thượng làm như vậy tự nhiên có dụng ý của hắn, chúng ta sao cần quan tâm, nói trắng ra đây là gia sự của thánh thượng a!” Quân Du Trần ám chỉ Trương Trọng không nên nhiều lời nữa.
“Ai! Nếu thực là như thế này, vậy lão hủ cũng không quản nữa, nhưng hôm qua lâm triều hoàng thượng cố ý mang Hoa Xảo Ngữ đến lại công nhiên ban thưởng tọa (ngồi) trên đại điện, nhớ năm đó chỉ có tứ vương gia mới có vinh dự này a! Hoa Xảo Ngữ nửa điểm công danh cũng không có! Ngươi nói hoàng thượng đang làm sao vậy!” Trương Trọng tức giận đến mức thở phì phì.
“Các quan viên vào triều!” Đúng lúc này một thanh âm vang lên, Quân Du Trần và Trương Trọng ngừng cuộc đối thoại.
Cung Càn Thanh.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ~ ”
“Các khanh bình thân!”
“Hoàng thượng, vào triều thật là vui!” Một thanh âm như tiếng chuông bạc vang lên trên đại điện đang vô cùng nghiêm túc, đó là Hoa Xảo Ngữ sao, Quân Du Trần âm thầm chớp mắt: vui ~
“Ban thưởng tọa!”
“Tạ ơn hoàng thượng!” Hoa Xảo Ngữ không chút khách khí ngồi xuống ghế, Quân Du Trần lại chớp chớp mắt: xem ra Trương lão nói không sai.
“Các khanh có việc khởi tấu, vô sự bãi triều!”
“Di! Ngươi là ai a! Ngày hôm qua sao không thấy ngươi?” Hoa Xảo Ngữ có vẻ cả vú lấp miệng em đi tới đứng trước mặt Quân Du Trần.
“Ta…” Quân Du Trần vừa muốn nói đã bị chen ngang.
“Làm càn, ngươi dám nói như vậy với Quân tương!” Một người gặp chuyện bất bình tiến lên nói, Quân Du Trần có chút không hài lòng: chính chủ còn chưa nói ngươi nói cái gì, không sợ chết sao?
“Lớn mật, dám nói chuyện như vậy với ta!” Hoa Xảo Ngữ cao giọng nói với tên quan viên kia khiến cho cả đại điện trở nên im lặng. Bỏ qua kẻ vừa mới chen ngang, Quân Du Trần vừa định nói đã bị Hoa Xảo Ngữ cắt đứt.
“Ngươi chính là Quân Du Trần!” Hoa Xảo Ngữ lại đi tới đứng trước mặt Quân Du Trần, Quân Du Trần lùi về phía sau một bước.
“Chính…” Hắn còn chưa nói xong.
“Làm càn, ngươi là cái gì mà dám hô thẳng tên của Quân tương!” Trương Trọng gầm lên, mà một ít quan viên khác cũng mang vẻ mặt oán giận, khuôn mặt Quân Du Trần lại càng nhăn nhó, đây là chuyện gì a, từ nãy tới giờ vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Ngươi!” Hoa Xảo Ngữ bị khí thế của Trương Trọng làm cho sợ hãi, không thể như vậy sao? Trương Trọng tại triều làm quan nhiều năm như vậy nên hiển nhiên tích luỹ được không ít cái gọi là quan uy? Ngươi sao có thể so với a! Dù sao thì đã có người nói thay, Quân Du Trần cũng vui vẻ không nói gì, lén sờ lên bụng mình.
“Trăm nghe không bằng một thấy, Quân đại nhân quả nhiên là “tướng mạo tuấn tú” a! Thảo nào đường làm quan thuận buồm xuôi gió như vậy!” Hoa Xảo Ngữ thấy không làm gì được lão thần liền chuyển mũi nhọn công kích sang Quân Du Trần, mỹ nhân thấy mỹ nhân có thể không đỏ mắt sao! Hơn nữa mỹ nhân kia lại đẹp hơn mình rất nhiều.
“Hoa công tử, đây là triều đình, không phải phố xá ầm ĩ, bản quan xin khuyên ngươi một câu: không nên nói thì đừng nói, không nên quản thì đừng quản, nếu nói mà không ai nghe thì dù có quản cũng không ai để ý, thiên tử tự có thánh tài!” Cúi đầu khom lưng, Quân Du Trần chỉ bằng một câu nói làm cho Hoa Xảo Ngữ tức nghẹn, khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả Trầm Diệc Hiên cũng không có cách nào ngậm miệng lại, chỉ có thể âm thầm lắc đầu: Trần Nhi thực sự là rất thông minh a!
“Thiên tử tự có thánh tài!” Quân tương nói một câu, các quan viên khác đồng loạt cúi đầu khom lưng hô theo.
“Được rồi được rồi, Xảo Ngữ đừng ồn ào nữa!” Trầm Diệc Hiên nói khiến cho Quân Du Trần có chút chua xót: đây là nam nhân đã từng nhu tình mật ý đối với hắn sao.
“Hừ!” Hoa Xảo Ngữ phẫn nộ ngồi trên ghế, thâm độc nhìn chằm chằm Quân Du Trần, sau đó lại cho một khuôn mặt không có biểu tình gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.