Từ sau khi lên làm tể tướng Quân Du Trần của chúng ta, ai, càng ngày càng khổ a! Không chỉ mỗi ngày phải phê duyệt một lượng lớn tấu chương còn phải thừa nhận các loại phương thức khiêu khích (đỏ mặt) … từ con sâu vạn năm động dục Trầm Diệc Hiên, nói ngắn gọn là tiếp theo đó ngay cả thánh nhân cũng không kìm lòng nổi a!
Một buổi trưa mùa hè, ve kêu râm ran, thỉnh thoảng có một vài cơn gió thổi qua ngọn cây, mà Quân Du Trần do “cảm ứng” được Chu công đang vẫy gọi hắn tới bồi lão nhân gia uống trà, trà mới uống được hơn phân nửa a! Quân Du Trần chợt cảm thấy trên mặt có gì đó hơi ẩm ướt mềm mềm, cố sức mở mắt ra, thiếu chút nữa tim hắn ngừng đập bởi khuôn mặt Trầm Diệc đang ở ngay trước mắt.
“Tỉnh!” Trầm Diệc Hiên khàn khàn lên tiếng “Đang trong lúc làm việc lại ngủ, Trần Nhi, hiện giờ ngươi đã bị trẫm nắm được nhược điểm a!” Đột nhiên cảm thấy chóng mặt, Quân Du Trần đã an an ổn ổn rơi vào vòng tay của Trầm Diệc Hiên.
“Thánh… Thánh thượng!” Quân Du Trần hơi tránh né, tuy nói việc thân mật hơn bọn họ cũng đã làm không ít lần nhưng Quân Du Trần vẫn không quen được, hơn nữa nơi này chuyên để tể tướng xử lý công việc, hắn không dám cam đoan sẽ không có người đến a!
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi! Gọi tên trẫm!” Trầm Diệc Hiên tự tiện “nghiêm phạt” bằng cách cắn nhẹ vành tai Quân Du Trần khiến Quân Du Trần đột nhiên kêu lên.
“… Hiên, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-te-tuong/143719/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.