Chương trước
Chương sau
Tạm thời giải trừ hôn ước cùng Phương Dật Thiên,ngay cả Lam Tuyết cảm thấy mình đột nhiên nghĩ đến biện pháp này rất tốt.
Kể từ đó, nàng cùng Phương Dật Thiên không có gánh nặng gì đáng nói, đối với hai người mà nói, hoàn toàn có thể bắt đầu từ đầu.
Phương Dật Thiên sở dĩ nhiều lần trốn tránh mình đơn giản là trên người có hôn ước, nếu như tạm thời giải trừ gong xiềng hôn ước, như vậy hắn cũng không có lý do trốn tránh ta? Chỉ cần hắn không lần nữa trốn tránh, vẫn theo ở cùng một chỗ, như vậy ta liền có cơ hội rất lớn chiếm lấy lòng hắn, không phải sao? Lam Tuyết trong lòng thầm suy nghĩ, trên mặt ngọc toát ra nụ cười sáng lạn.
Nhưng với Phương Dật Thiên là thất kinh, không phải chuyện đùa, cái gì tạm thời giải trừ hôn ước, chuyện này nếu để cho vị lão đầu tử trong nhà biết...... Hừ hừ,chẳng lẽ không trực tiếp mang theo roi da cây gậy đi tìm chính mình!
Bất quá hắn chuyển ý ngẫm lại cũng cảm thấy đề nghị Lam Tuyết không sai, tạm thời giải trừ hôn ước, như vậy hắn cùng Lam Tuyết cũng là người tự do,đôi bên tạm thời cũng không có vị hôn phu thê gông xiềng trói buộc, đây đối với ngày sau chung đụng chỉ sợ sẽ càng thêm hòa hợp?
Chỉ có chuyện này tuyệt không thể cho vị lão đầu kia tử cùng với Lam lão gia tử biết, bằng không...... Hai người bọn họ nhất định sẽ nhất trí cho rằng là mình khi dễ Lam Tuyết, rồi sau đó đợi chờ mình chỉ sợ không phải là đơn giản vài câu khiển trách!
"Lấy xuống gông xiềng hôn ước này, chúng ta có thể hết nặng đầu, em chỉ hy vọng sau này hàng ngày bên trong em có thể từng giọt từng giọt từ từ thấm vào tâm lý của anh, trước đây, em cũng không biết anh là vị hôn phu của em, đối mặt với người ngoài chúng ta vẻn vẹn là quan hệ bạn bè.Anh cảm thấy thế nào?" Lam Tuyết hỏi.
Phương Dật Thiên trong miệng từ từ phun khói thuốc, trên mặt nổi lên một nụ cười thản nhiên, nói: "Nói như vậy bắt đầu từ bây giờ,em đã không còn là vị hôn thê của anh, mà là...... ở chung với mỹ nữ, đúng không?"
Lam Tuyết nghe vậy mặt đẹp trắng nõn như ngọc khẽ đỏ bừng lên, bất quá tâm tư nàng đã mơ hồ cảm thấy thái độ Phương Dật Thiên có chút biến hóa, điều này làm cho nội tâm của nàng trở nên khó có thể ngăn lại mừng rỡ kích động.
Trong lòng nàng biết, nàng nói ra tạm thời giải trừ hôn ước tựa hồ đã thành công,ở Phương Dật Thiên mở ra một lổ hổng, lổ hổng tuy nói rất nhỏ nhưng nó tác dụng không khác hiệu ứng hồ điệp theo thời gian sẽ dời đổi, sẽ từ lượng biến phát triển đến biến chất trình độ.
"Thế nào, làm như em thân phận không còn là vị hôn thê của anh và chỉ là một người mỹ nhân ở chung một thời gian, bản tính của anh tựu lại bộc lộ sao? Người nào a, anh thời gian còn là vị hôn thê coi như sói tính bổn sắc cũng ít nhiều có chút hợp tình hợp lý, nhưng bây giờ em không phải vị hôn thê của anh a, anh nếu hơi biểu hiện có chút sói tính bổn sắc...... Hừ, nhìn xem có báo công an!" Lam Tuyết hừ một tiếng, thản nhiên tự đắc mà nói.
Phương Dật Thiên suýt nữa lớn phun, đảo mắt kinh ngạc mà nhìn Lam Tuyết, trong lòng âm thầm xem chừng Lam Tuyết không khỏi cũng quá nhanh vui sướng đi?
Nói giải trừ hôn ước là giải trừ hôn ước, nàng cứ như vậy nhanh thích hợp thân phận không có hôn ước trói buộc? Lại hiểu được chơi lại mình! thực sự là hảo!
"Đây chính là chỗ nam nhân bị coi thường! Tục ngữ nói đúng a, đối với nam nhân mà nói, có được một vật ngược lại không biết quý trọng, đến khi mất đi sau đó mới hối tiếc không kịp,tìm mọi cách che chở! Có phải không, anh thoáng cái không phải vị hôn thê của em, phần anh trong lòng vô ích a, phảng phất là thiếu từng khỏa, lúc này anh mới phát giác anh thật sự rất quan tâm em!" Phương Dật Thiên tựa hồ khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ nói.
Lam Tuyết tức giận trắng mặt nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: "Đừng có đóng kịch, em xem em không phải là vị hôn thê của anh trong lòng anh không biết cao hứng biết bao nhiêu! Em cũng không cần biết anh, và anh nếu ra ngoài cùng cái này điều này gì đó,em cũng không có quyền can thiệp, không phải sao?"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, gãi gãi đầu, nhịn không được cười nói: "Cái gì cái này cái kia, lại thập gì đó,em nói cũng làm cho anh mơ hồ, có thể hay không đem chuyện kể ra rõ ràng chút? Anh là người đầu óc không tốt, em nếu nói với anh bí hiểm như vậy đoán chừng anh đoán cả ngày cũng đoán không ra."
Lam Tuyết phát giác mình càng ngày càng thích ứng với thân phận mới, dứt bỏ thân phận là vị hôn thê của Phương Dật Thiên, nàng nhận thấy thật dễ dàng, ít nhất, trạng thái này có thể làm cho nàng cùng Phương Dật Thiên ở chung thật tốt, thì ngược lại, Phương Dật Thiên cũng giống như vậy.
"Đừng có với em giả bộ ngu sung sững sờ, em tại sao cho anh đi tắm rửa, một mình anh ngẫm lại cũng biết là nguyên nhân gì." Lam Tuyết hừ một tiếng, nói.
Phương Dật Thiên nhịn không được cười khổ, xem ra Lam Tuyết trong lòng rất để ý hắn,vừa mới trên người lưu lại mùi thơm của Vân Mộng trên người. Trong lòng hắn cũng biết chuyện này không giải quyết như vậy chỉ sợ ngày sau trong lòng Lam Tuyết lưu lại một bóng tối.
Cho nên hắn biết thời biết thế mà nói: "Anh tất nhiên biết em vì sao để cho anh đi tắm rửa, người anh có một ít mồ hôi. Tối nay tham gia dạ vũ, cũng không biết là anh kiếp trước tích đức hay là bản thân có nam tính mị lực, thậm chí trước sau có không ít nữ nhân chủ động muốn mời anh khiêu vũ, thật đúng là tâng bốc a! Được, khi trước em gọi điện thoại cho anh thời gian anh đang theo một bạn nhảy tán gẫu đây."
Về chuyện Phương Dật Thiên trong điện thoại xuất hiện giọng nữ, tiềm thức Lam Tuyết hy vọng Phương Dật Thiên có thể chủ động nói với nàng, mà giờ khắc này nghe Phương Dật Thiên cũng chỉ cho rằng lúc ấy Phương Dật Thiên thật là giống như cùng người khác gặp gỡ, trong hội trường nhận thức một số nữ nhân a giống như sau đó cùng nhau chơi đùa cùng nhau khiêu vũ.
Nghe trường hợp này, Lam Tuyết trong lòng có chút khiếu nại, hừ, hơn nửa đêm bất kể vị hôn thê của mình, còn ở phía ngoài cùng nữ nhân khác khiêu vũ nói chuyện phiếm, chẳng lẽ mị lực mình tựu lại thấp như vậy không?
Phương Dật Thiên âm thầm chú ý biến hóa trên mặt Lam Tuyết, nàng trong ánh mắt toát ra u oán thật sâu sau đó hắn nhịn không được cười nhạt, nói: "Trong lòng em nhất định là đang trách tội anh bỏ mặc em một người một mình ở bên ngoài trễ như vậy, hơn nữa còn cùng nữ nhân khác chung một chỗ, phải không?"
Lam Tuyết sắc mặt mỉm cười nói quẫn, rồi sau đó hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu như em hơn nửa đêm cũng không trở lại, ở bên ngoài cùng nam nhân khác uống rượu pha trộn, trong lòng anh nghĩ như thế nào a?"
"Không có gì có thể tưởng tượng, anh cũng không suy nghĩ, tốn nhiều đầu óc a." Phương Dật Thiên nhún vai, nhẹ nhàng nói.
"Anh......,em rất trễ,đã muộn cũng còn không có trở lại, anh cũng không muốn nghĩ tới em rốt cục ở bên ngoài tại sao vậy không?" Lam Tuyết không cam lòng hỏi.
"Rất trễ rất trễ còn chưa có trở lại? Ai chà...... Khi đó đoán chừng anh ngủ thiếp đi, có lẽ cũng chỉ có thể trong mộng cảnh ngẫm lại, tất nhiên, nếu như đang ở trong mộng anh còn có ý thức." Phương Dật Thiên cười cười, nhìn Lam Tuyết càng ngày càng tức giận tới mức khuôn mặt khó coi, nhưng trong lòng âm thầm buồn cười.
"Anh, anh...... Hừ, người nào! Ngày nào đó em thật muốn người khác thay cho khi dễ đoán chừng anh cũng không nghe thấy không hỏi, quá có thể tức giận!" Lam Tuyết trong lòng tức giận, quay mặt qua chỗ khác, tựa hồ không muốn để ý tới Phương Dật Thiên.
"Ai nha, là em nói a, em trước mắt đã không phải là vị hôn thê của anh, cũng không phải là bạn gái của anh, coi như lo lắng cũng không tới phiên em đi?" Phương Dật Thiên cười cười, nói.
"Anh thật là đầu gỗ! Em thật muốn xảy ra chuyện như vậy sẽ là vị hôn thê của anh, anh nhất định phải trông nom em, nào có lão bà của mình xảy ra chuyện lại bỏ mặc bất kể lão bà của mình a?" Lam Tuyết nhịn không được lớn tiếng nói.
Phương Dật Thiên trên mặt lười nhác cười một tiếng, kìm lòng không được hướng về phía Lam Tuyết, ánh mắt dừng ở mặt Lam Tuyết không có chút tỳ vết nào trắng nõn như ngọc tuyệt mỹ vạn phần, ánh mắt như ngừng lại môi đỏ hồng nhuận mềm mại của Lam Tuyết.
Môi anh đào mê người tựa hồ tản mát ra một mùi thơm nhẹ nhàng, quả thực làm cho lòng người khoáng xung vui vẻ.
"Uy, anh, anh làm gì a?" Lam Tuyết cõi lòng mỉm cười nói sợ, nàng ngửi thấy Phương Dật Thiên trên người một cổ mùi vị nồng đậm dây ít mùi thuốc lá.
Vốn, Phương Dật Thiên không có ý đồ gì, chỉ muốn đi xem Lam Tuyết, nói với nàng vài câu dí dỏm mà thôi, khi hắn lặng lẽ dừng ở trước mặt Lam Tuyết, hắn không khống chế được trước cái vẻ hấp dẫn kia, quả thực muốn ngừng mà không được.
Nhìn môi Lam Tuyết hồng nhuận mềm mại tựa như cánh hoa dính lộ thủy, hắn nhiệt huyết dâng lên, hầu như vô ý thức, hắn mở miệng hỏi: "Tuyết, có thể hôn hay không?"
Không đợi Lam Tuyết đồng ý, hắn đã đem môi của mình dán lên hai mảnh môi đỏ mềm mại tựa như cánh hoa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.