Thấy Lam Tuyết sắc mặt ngưng trọng nghiêm túc, Phương Dật Thiên không khỏi thu hồi trên người vẻ cà lơ phất phơ lười nhác sức lực,
"Em nghĩ vẫn không có cơ hội nói chuyện giữa chúng ta, anh bị sắp xếp hôn ước xong có ý kiến gì không? Anh nguyện ý không?" Lam Tuyết chăm chú hỏi.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, im lặng, nhưng trong lòng nhiều lần hỏi mình, mình nguyện ý không? Hoặc là vấn đề chân chính cũng không phải ở chỗ thử, mà mình căn bản không xứng với một người trán phóng u lan tựa như phiêu nhiên tiên nữ!
Lam Tuyết thấy Phương Dật Thiên trầm mặc không nói, ánh mắt không khỏi buồn bã, nhẹ nhàng mà thở dài, nói: "Nếu như không muốn chấp nhận hôn ước này như vậy em cũng không cưỡng cầu cùng chung một chỗ, em sẽ quay lại khuyên gia gia cùng phụ thân của anh giải trừ hôn ước này."
Theo lời nói nhẹ nhàng của Lam Tuyết thoáng như tan nát cõi lòng như đau thương như mặt nước lặng lẽ chảy xuôi, trong số đó vừa hàm chứa ý kinh hoàng.
Phương Dật Thiên nghe vậy ngẩn ra, giải trừ hôn ước? Như vậy, cõi đời này một nữ nhân tốt đẹp nhất chẳng phải rời xa mình sao?
"Không, Lam Tuyết, anh, anh không phải là ý tứ này......" Dưới tình thế cấp bách, Phương Dật Thiên nhịn không được chủ động đưa tay qua bắt được tay Lam Tuyết mềm mại như không xương, nói,"Anh, anh chỉ cảm thấy anh không xứng với em!"
Lam Tuyết cỏi lòng khẽ run lên, đây là lần đầu tiên Phương Dật Thiên chủ động đưa tay cầm lòng bàn tay nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-dac-cong/1560068/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.