Trong nháy mắt Phương Dật Thiên mở cửa phòng, cả người hắn liền ngây dại, nhìn thấy cảnh xuân quang vô hạn phía trước mắt mà trong lòng không ngừng cảm thán lại một lần nhìn thấy cảnh xuân chợt tiết ngoài ý muốn.
Liễu Ngọc đứng ở trong phòng, sắc mặt có chút hoảng sợ tái nhợt, chân tay luống cuống, cũng không biết sợ hãi cái gì.
Mà chiếc áo sơ mi mặc trên người nàng đã cởi ra để lộ hoàn toàn ra cái bụng bằng phẳng trắng nõn cùng với vòng eo mảnh khảnh trắng như tuyết. Trên người mặc mỗi chiếc áo ngực Lace màu đen để lộ một nữa bộ ngực sữa rất tròn đẫy đà, cao ngất đứng thẳng.
Ánh mắt Phương Dật Thiên nhịn không được ngắm nhìn tuyết phong phía trên kia, cao ngất mà đầy đặn, mềm mại mà trắng mịn tuyết... đủ loại yếu tố kích thích mê người lại hoàn mỹ đều tề tụ lại nơi đây, theo nhịp hô hấp dồn dập của Liễu Ngọc mà có chút rung động phập phồng.
Phương Dật Thiên nhịn không được hít vào một hơi thật sâu, hắn nhận ra được Liễu Ngọc vừa đi vào trong phòng thay quần áo, không biết tại sao lại hoảng sợ la hét như vậy.
"Chị, chị Ngọc, chị không sao chứ?" Lúc này Phương Dật Thiên nên đóng cửa lại để tránh hai người cùng lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, nhưng hắn không biết Liễu Ngọc đã xảy ra chuyện gì hoặc là gặp phải cái gì, liền mở miệng hỏi.
Liễu Ngọc kêu lên 1 tiếng nhỏ nhẹ, lấy lại thần sắc,có lẽ do khẩn trương quá mức nên nàng không lưu ý đến nữa trên người nàng mặc vẻn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-dac-cong/1559913/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.