Chương trước
Chương sau
Dựa theo quy định giao thông của thành phố Thiên Hải, xe máy không được chở quá hai người trở lên, chỉ vì những năm gần đây trong thành phố Thiên Hải phát sinh vài vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng nguyên nhân đều là do xe máy gây ra, bởi vậy mới có quy định như thế.
Nhưng mà, Phương Dật Thiên càn rỡ không kiêng sợ gì lôi kéo 2 mỹ nhân Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa cùng trên 1 chiếc xe máy phóng đi hơn nữa còn phóng nhanh vượt ẩu, nhưng dọc đường đi lại bình an vô sự.
Kỳ thực cảnh sát giao thông trên quốc lộ sớm đã lưu ý đến chiếc xe máy này, chẳng qua sau khi nhìn rõ loại xe cùng biển số xe thì tất cả đều làm ngơ coi như không thấy gì.
Nói thực ra là Phương Dật Thiên được hưởng lợi nhờ bóng quan lớn Bá Vương Hoa Quan Lâm (xe của nữ cảnh sát Quan Lâm)
"Toa Toa, anh đưa em về trước nhé?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Không cần đâu, em hôm nay muốn đến nhà Uyển Nhi, anh lái xe trực tiếp đến nhà Uyển Nhi là ok rồi." Âu Dương Toa Toa trả lời.
Tô Uyển Nhi ngẩng khuôn mặt đang dựa sát vào lưng Phương Dật Thiên lên đến cũng nói: "Toa Toa hôm nay muốn đến nhà em ăn cơm, đúng rồi, Phương ca ca, một lúc nữa anh cũng đến ăn nhé."
"Anh chỉ sợ không có thời gian, anh đưa các em trở về xong là phải tranh thủ thời gian qua trang viên Mân Côi luôn, buổi tối còn có việc." Phương Dật Thiên nói.
"A, Phương ca ca mỗi ngày đều bận như vậy sao?" Tô Uyển Nhi bĩu môi lên nói.
"Ôi chao, không có cách nào khác, Phương ca ca chẳng qua cũng vì miếng cơm manh áo mà thôi." Phương Dật Thiên cười cười, nhàn nhạt đáp.
Tô Uyển Nhi bĩu môi, không nói gì nữa, lại dán khuôn mặt vào lưng Phương Dật Thiên, hai tay ôm chặt hắn. Đã đến rất gần quảng trường Thanh Thủy nơi nàng sống rồi, nàng chỉ muốn trong quãng đường ngắn ngủi còn lại hưởng thụ mùi vị độc đáo trên người Phương Dật Thiên, chỉ muốn được ôm chặt thân hình Phương Dật Thiên lâu hơn nữa .
Thanh âm động cơ trầm thấp nổ vang của chiếc Yamaha phá tan sự yên lặng quảng trường Thanh Thủy.
Chiếc Yamaha Phương Dật Thiên đang lái này có ngoại hình rất dũng mãnh chở theo hai mỹ nữ ngồi phía sau phong cách cực kỳ ấn tượng tiến vào quảng trường. Xe phóng qua quán điểm tâm sáng của lão Vương đúng vào lúc lão Vương đang nhàn nhã ngồi ở trong quán uống trà xem báo, hắn liền cười, cùng lão Vương chào hỏi. Tô Uyển Nhi cũng lên tiếng: "chào bác Vương". Lão Vương buông tờ báo, nhìn khuôn mặt lười nhác mà hào hứng của Phương Dật Thiên, cũng nhếch miệng cười, chào lại Phương Dật Thiên.
Nhìn hình bóng chiếc xe của Phương Dật Thiên khuất xa, lão Vương trong lòng âm thầm than tiểu tử này gần đây có phải là phát tài rồi hay sao, nếu không ngồi xe con thì là xe máy, xem ra ánh mắt mình nhìn người chuẩn thế, tiểu tử này quả thực không phải vật trong ao.
Phương Dật Thiên dừng chiếc Yamaha trước cửa nhà Tô Uyển Nhi, Tô Uyển Nhi trong khoảng khắc nuối tiếc không muốn xuống xe hỏi Phương Dật Thiên: "Phương ca ca, anh không vào nhà em ngồi một chút sao?"
" Không vào đâu, anh phải tranh thủ thời gian, em cho anh gửi lời hỏi thăm đến chú Tô và dì Tô nhé." Phương Dật Thiên cười nói.
Tô Uyển Nhi dạ một tiếng, còn nói thêm: " Phương ca ca, anh lái xe cẩn thận 1 chút, không cần quá nhanh, chú ý an toàn."
"Biết rồi, em cùng Toa Toa vào đi thôi." Phương Dật Thiên cười đáp.
Tô Uyển Nhi gật gật đầu, sau khi tạm biệt Phương Dật Thiên liền cùng Âu Dương Toa Toa đi vào.
Phương Dật Thiên quay xe trở về cái ổ chó của mình, mở cửa sau rồi đi vào. Hắn trở về để lấy quần lót sau đó trở về biệt thự Lâm gia mới tắm rửa.
Hắn cũng không nhớ rõ cái quần lót bây giờ rốt cuộc đã mấy ngày rồi không thay(~_~!!). Tóm lại, hắn lộn trái lộn phải mặc vài lần rồi, hắn cảm thấy cứ tiếp tục như thế cũng không hay lắm.
Phương Dật Thiên lấy xong quần lót mới đang chuẩn bị rời đi thì ánh mắt thoáng nhìn thấy cách đó không xa một dáng hình nữ nhân xinh đẹp thành thục đang chậm rãi đi tới, chính là Liễu Ngọc.
Nàng vẫn xinh đẹp gợi cảm như vậy, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc trang điểm nhẹ nhàng trang nhã. Trên người mặc một cái váy mầu xám bạc bó sát vào đôi chân làm cho từng bước đi của nàng cặp mông vểnh lên yểu điệu khiến cho người khác cảm thấy mạch máu nở căng ra theo những đường cong gợi cảm của nàng. Cùng với sự đến gần của nàng, một cỗ khí từ bộ dạng thùy mị thướt tha mà thành thục mê người của người thiếu phụ tạt vào mặt, quả thật cực kỳ mê người.
"Chị Ngọc, chị mới vừa hết giờ làm à?" Phương Dật Thiên cười, nhàn nhạt hỏi.
Liễu Ngọc cũng nhìn thấy Phương Dật Thiên, nàng vội vàng nhoẻn miệng cười, chẳng qua có thể nhận ra, nụ cười có phần miễn cưỡng, bởi vì vùng trán của nàng ẩn giấu chút sầu muộn, không biết là nàng đang có tâm sự gì.
"Ồ, là Phương Dật Thiên a, đã lâu rồi không gặp cậu ." Liễu Ngọc cười nói.
"Đúng vậy, mấy ngày nay có chút bận, gần đây chị có khỏe không, Thi Thi đâu hả chị?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Thi Thi ở nhà, đúng rồi, Thi Thi đang kêu la mấy ngày không được gặp cậu đấy, cháu nó có chút thời gian rãnh là chạy qua gõ cửa phòng cậu đấy, chẳng qua cậu không có nhà." Liễu Ngọc mỉm cười, nói.
"Mấy ngày nay bận quá nên em cũng không về, em cũng rất nhớ cô bé Thi Thi." Phương Dật Thiên nói.
"Nếu... nếu cậu có rảnh thì sang ngồi chơi đi, nếu vội thì thôi vậy." Liễu Ngọc cười nhẹ nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy liền nhìn sang hướng nhà Tô Uyển Nhi, nhìn thấy không có ai ngoài cửa nhà lại xem đồng hồ, nói: "Được rồi, hơn nữa em cũng muốn đến thăm Thi Thi."
"Ha ha! Đi thôi." Liễu Ngọc cười nói.
Phương Dật Thiên cùng Liễu Ngọc đi đến lầu trên, tiến vào trong nhà của nàng.
"Thi Thi, Thi Thi, con xem ai tới này?" Liễu Ngọc vừa tiến vào cửa liền hô to.
Một hồi tiếng bước chân "thịch thịch thịch" vang lên, Thi Thi từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Phương Dật Thiên trên khuôn mặt đáng yêu lập tức tươi cười: "Phương ca ca, anh tới rồi, Thi Thi mấy lần tìm anh vui chơi mà đều không thấy anh đâu."
Phương Dật Thiên cười, tiến đến ôm Thi Thi vào lòng, nói: "Phương ca ca có việc bận, bao giờ rảnh rỗi sẽ mang Thi Thi đi chơi công viên có được không?"
"Hay quá, em muốn cưỡi ngựa gỗ!" Thi Thi vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, cười nói.
Phương Dật Thiên cũng nở nụ cười đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn Thi Thi.
Liễu Ngọc ở một bên quan sát, trên khuôn mặt quyến rũ động lòng người cũng lộ vẻ một niềm vui ý nhị. Đôi mắt nàng tràn ngập nhu tình ấm áp, nàng nhận ra được, mỗi lần Thi Thi nhìn thấy Phương Dật Thiên đều rất cao hứng mà cũng rất ỷ lại, điều này làm cho trong lòng nàng rất vui mừng và thật cao hứng.
Nếu… Phương Dật Thiên là con người đó của đời nàng thì tốt biết bao nhiêu!
Chỉ cần có thể mang đến hạnh phúc như vậy cho Thi Thi thì nàng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, nàng cũng có thể nhận ra, Phương Dật Thiên rất có mị lực với nữ nhân. Dựa vào trực giác nữ nhân, nàng cảm nhận được trên người Phương Dật Thiên có khí chất tràn ngập mị lực, điều này đối với nữ nhân có sức cám dỗ nhất định (số sát gái!!).
Chỉ tiếc, nàng biết không có khả năng xảy ra quan hệ gì với Phương Dật Thiên, nghĩ đến đó trong lòng của nàng không khỏi có một chút ảm đạm cùng mất mát.
Nhìn Phương Dật Thiên đang vui vẻ đùa với Thi Thi, nàng mỉm cười, liền đi vào trong phòng của mình, sau đó đóng cửa lại.
A!...
Sau khi Liễu Ngọc đi vào phòng không đến một phút đồng hồ, từ trong phòng của nàng liền truyền đến tiếng kêu cực kỳ kinh sợ.
Phương Dật Thiên nghe thấy rùng mình, lập tức đứng lên,trong khoảnh khắc vọt tới trước của phòng Liễu Ngọc, duỗi tay mở cửa phòng, quan tâm hỏi: "Chị Ngọc, chị làm sao vậy?"
Sau khi mở cánh cửa nhìn vào bên trong, Phương Dật Thiên nhất thời giật mình, nồng độ hormone trong khoảnh khắc tăng vọt, nhiệt huyết trong cơ thể bùng bùng dâng lên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.