Tiêu di nhìn sắc mặt Phương Dật Thiên, trong lòng biết đối phương khẳng định là hiểu lầm câu nói vừa rồi của nàng, khuôn mặt xinh xắn có chút đỏ lên, không biết phải làm sao, nhưng trong nội tâm lại có một cỗ cảm xúc mơ hồ khác thường, đôi mắt long lanh quyến rũ nhẹ nhàng lưu chuyển.
"Uh, tôi, tôi ý là muốn anh ở trong phòng tôi một đêm, bất quá, không phải là ngủ cùng tôi trên giường đâu." Tiêu di bổ sung thêm 1 câu.
Phương Dật Thiên cười cười, thản nhiên nói: "Tôi cũng không nghĩ đến việc ngủ cùng giường với Tiêu di đâu, con người của tôi mạnh lắm, ba ngày ba đêm không chợp mắt cũng không sao hết, đừng nói chi là một đêm, coi như không ngủ cũng được." Hắn nói lời này đúng là lời thật, lúc trước tại bộ đội đặc chủng, khi thực chiến tại rừng nguyên thủy, trong rừng rậm mấy ngày mấy đêm không cần chợp mắt, hắn sớm đã hình thành thói quen.
"Anh cả đêm không ngủ cũng được? Làm thế nào có thể, hay tôi đem chăn lót sàn cho anh ngủ nhé?" Tiêu di nói
"Không cần đâu, kỳ thật, có thể ở trong phòng Tiêu di đợi là một vinh hạnh lớn lao, tôi cảm giác được mỗi một phút giây là một sự hưởng thụ thầm lặng" Phương Dật Thiên cười; nói.
Tiêu di có chút giật mình, trên mặt có chút đỏ, nàng có cảm giác Phương Dật Thiên nói lời này có chút mập mờ, bất quá nàng không có phản cảm lắm, nếu trước kia có nam nhân nói như vậy nàng đã sớm giận tái mặt
" Ôi chao, anh không ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-dac-cong/1559809/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.