Chương trước
Chương sau
Phương Dật Thiên trở lại căn nhà ổ chuột của mình thì đã gần 2 giờ đêm, cất xe xong, hắn mở phòng tiến vào nặng nề gieo thân thể mình xuống ghế sofa.
Tục ngữ nói hang vàng hang bạc cũng không bằng ổ chó của mình, những lời này có chút ý đạo lý, Phương Dật Thiên trở lại căn phòng trọ thể xác và tinh thần hắn đều được thả lỏng, tuy nhiên cùng lúc đó nỗi cô đơn ẩn sâu trong cốt tủy của hắn không chút kiêng nể mạnh mẽ trào ra, lan tràn khắp thể xác và tinh thần hắn.
Nhìn qua bề ngoài Phương Dật Thiên không có vẻ gì là một người cô độc tĩnh mịch, tuy nhiên trong sâu thẳm tâm hồn hắn luôn ẩn giấu sự cô đơn và hiu quạnh.
Không có người đặc công thực thụ nào tự khẳng định mình là con người nhiệt tình vô tư được, sự nhiệt tình vô tư đó chỉ là biểu hiện bên ngoài còn thực chất trong tâm hồn họ là sự cô đơn và bi thương không thể nào dập tắt nổi
Thân là đặc công mỗi ngày đều tiếp nhận muôn hình muôn vẻ nhiệm vụ, phần lớn thời gian đều là đơn độc hành động, lúc cùng đồng đội lại là liều chết giết địch, nhìn thấy kẻ địch từng tên gục xuống, cũng tận mắt nhìn thấy đồng đội từng người một ra đi, cái tư vị bi thương đó chỉ những người trong cuộc mới thực sự cảm nhận lĩnh hội được.
Chiến trường tàn khốc, đẫm máu sớm đã làm cho trái tim người lính chai sạn đi, những lão binh nhiều năm trên chiến trường dù ít dù nhiều đều mắc phải "hội chứng tâm lý chiến tranh". Những hình ảnh máu tươi chảy đầm đìa, tiếng la hét, gào thét ngày nào cũng hiện ra trong đầu óc lâu dần cũng làm tâm lý người bình thường biến thái.
Bởi vậy, rất nhiều người mắc phải "hội chứng tâm lý chiến tranh" lúc sau đều phải thông qua các phương thức mà phát tiết, ví dụ như ham giết chóc, lạm dụng ma túy, hay tự hành hạ....
Trong con người Phương Dật Thiên cũng có hội chứng đó, chỉ có điều, biện pháp điều chỉnh tâm lý của hắn là tụ tập uống rượu với những huynh đệ đã cùng vào sinh ra tử, say một trận bét nhè rồi hôm sau tỉnh lại dễ chịu hơn nhiều.
Trong lần hành động năm đó, 3 người huynh đệ tốt của hắn đã ra đi vĩnh viến , Trần Cương đã dùng thân mình che đạn bắn lén cứu mạng hắn. Những đêm khuya yên tĩnh, từng khuôn mặt huynh đệ ngày trước lại tái hiện về trong hắn, lúc đó, tim hắn như dao cắt, thân thể khống chế không nổi lại co quắp, run rẩy.
Hệt như bây giờ.
Khuôn mặt Phương Dật Thiên xanh nhợt, hai tay siết chặt, từng bắp cơ nổi lên cuồn cuộn, hơi thở thở gấp gáp, mồ hôi từng cơn không ngừng tuôn ra. Lúc này, nếu quan sát có thể thấy rõ ràng thấy sức bùng nổ dưới những cơ thịt trên tay hắn bạo phát ra!
Cuối cùng, hắn gắng gượng hít một hơi sâu, hai bàn tay hơi run run lôi từ dưới bàn uống trà ra một hộp thuốc, đổ ra vài viên thuốc màu xanh đưa vào miệng trực tiếp nuốt xuống, rồi mới rót cốc nước lạnh tống vào dạ dày.
Chờ đến khi phản ứng cơ thể đã dịu đi, Phương Dật Thiên mới ngẩng đầu lên, ánh mát sắc bén lóe lên một chớp, rồi đột nhiên vung quyền lên nhằm vào bức tường nện thật mạnh.
Bốp!
Dưới sự oanh kích mạnh mẽ từng đám vôi bong ra rớt xuống ào ào. Cơn đau từ nắm đấm truyền sang cũng làm cho hắn hồi tỉnh một chút .
"Cương Tử, A Hùng, Đại Uy! Bọn mày là đồ mắc dịch không có nghĩa khí, mẹ nó , chỉ còn để lại mình tao sống sót. Bọn mày là cái loại huynh đệ gì chứ, giờ đây tao biết tìm đâu ra huynh đệ cùng uống rượu. Bọn mày có biết thế nào là nghĩa tình huynh đệ không?" Phương Dật Thiên nhịn không được lẩm bẩm một mình, hai mắt dần dần đỏ lên.
Tạch!
Phương Dật Thiên vô thức trở lại ghế ngồi từ lúc nào, đốt một điếu thuốc, lặng lẽ rít. Nhiều lúc hắn cô đơn ngồi một mình, có khi ngồi trọn cả đêm chỉ có sự cô đơn hiu quạnh bầu bạn cùng.
Tất cả mọi người bao gồm cả người con gái thùy mị, xinh đẹp như tiên đã hứa hôn với hắn, đều không biết rằng sự trốn chạy của hắn bởi vì cho tới hiện tại hắn vẫn không tài nào khống chế được vết thương tâm lý do chiến tranh để lại, hắn cũng không có cách nào đối mặt thực tế với sự ra đi của đám huynh đệ Cương Tử, mối lần nghĩ đến điều đó hắn liền không thể nào khống chế được cơ thể.
Hắn không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, đặc biệt là người con gái xinh đẹp lương thiện không ai dám khinh nhờn như Lam Tuyết, do đó chỉ có cách trốn chạy. Hắn lưu lạc tới nơi thành thị xa lạ này bởi vì không có ai quen biết làm cho cuộc sống của hắn có thể thanh thản, càng không phải làm tổn thương tới bất kỳ ai.
Chỉ có điều mỗi lần nghĩ lại hắn cảm thấy rất có lỗi với Lam Tuyết, vốn dĩ hắn không muốn làm lỡ tuổi thanh xuân của nàng, nhưng cô gái không nhiễm chút bụi trần này con tim dường như đã khóa lại, cương quyết cả đời chỉ chứa hắn mà thôi.
Ngoài ra bố Lam Tuyết cũng là bạn chiến đấu ngày xưa của bố hắn cũng coi hắn là con rể.
Việc chung thân của hắn và Lam Tuyết thực ra là do hai người khi còn chiến đấu cùng nhau ước định sẵn. Nếu như hai người còn sống sót quay về lập gia đình có con thì thế hệ con sẽ kết thân với nhau. Nếu cả hai bên đều sinh trai hoặc gái thì hai đứa sẽ là anh em,chị em. Nếu như bên nam bên nữ thì sẽ kết thông gia.
Nói kiểu gì thì Phương Dật Thiên cũng phải trả lại một cái công đạo cho Lam Tuyết, chỉ có điều nghĩ tới ngữ khí của tới ông đầu tử từ nơi ẩn dật mỗi khi gọi điện cho hắn đều khiến hắn run sợ.
Cũng ko trách được lão đầu tử, nói cho cùng có ông bà già nào mà không muốn có cháu bế.
Cuối cùng hút xong điếu thứ hai hắn dập thuốc, đứng dậy vươn vai, trở lại phòng nghĩ ngơi, hắn vẫn chưa quên ngày mai còn phải đưa Tô Uyển Nhi tới trường, nhưng mà ngày mai có dậy nổi không cũng là vấn đề lớn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.