Ven đường có một quán ăn nhỏ, Phương Dật Thiên cùng Hạ Băng ăn cháo, cháo chim nóng hổi, vô cùng thơm ngon, Hạ Băng có lẽ là đói bụng cũng có lẽ là do cháo ngon, nàng liên tục ăn hai bát mới no.
"Không ăn nữa à?" Phương Dật Thiên nhìn Hạ Băng mỉm cười hỏi.
"Không ăn nữa, không thấy tôi đã ăn hai bát sao? Bình thường tôi chỉ ăn một bát là đủ rồi." Hạ Băng nói
"Kỳ thật cô có thể ăn nhiều thêm một chút, không quan hệ no hay không no." PDT nói
Hạ Băng hơi ngạc nhiên, không khỏi hỏi: "Anh có ý gì?"
"Tôi thấy cô ăn trở nên đầy đặn hơn một chút thì càng mê người hơn." PDT cười cười nói.
Khuôn mặt Hạ Băng không tự chủ được đỏ lên, đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, nói:"Chẳng lẽ hiện tại không mê người sao? Hơn nữa dù mê người cũng sẽ không hấp dẫn anh."
"Ha ha, cô thật ra cũng dự đoán trước được, biết không có khả năng hấp dẫn tôi!" Phương Dật Thiên cười, tiếp đó gọi lão bản đến tính tiền, nói " Đi thôi, tôi đưa cô về."
Hạ Băng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn đã mời tôi ăn cháo."
"Cám ơn không chỉ nói miệng là được a." PDT cười thâm ý nói.
"Vậy anh còn muốn thế nào?" Hạ Băng nhìn Phương Dật Thiên nói.
"Ít nhất cũng có vài hành động thực tế a, ví dụ....." Phương Dật Thiên nhìn những đường cong sau bộ đồ công sở của Hạ Băng, ánh mắt tựa hồ như ám chỉ để Hạ Băng tự suy nghĩ.
Hạ Băng thấy ánh mắt Phương Dật Thiên nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-dac-cong/1559793/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.