Chương trước
Chương sau
Nhớ tới Hạ Băng, Phương Dật Thiên trong đầu không khỏi tưởng tượng ra khuôn mặt trái xoan tinh xảo xinh đẹp, cùng vóc dáng lộ ra những đường cong hoàm mỹ, bất quá, càng ấn tượng hơn nhiều là trên người nàng còn toát ra khí chất lạnh lùng.
Phương Dật Thiên thật không thể ngờ đã khuya thế này rồi mà Hạ Băng còn gọi điện cho hắn, đến tột cùng là chuyện gì? Chắc là không phải bởi đêm không ngủ được, trằn trọc miên man, nên muốn gọi điện thoại tán tỉnh sao? Như vậy sao được, ta một nam nhân tốt cũng không tích tán tỉnh kiểu này, nếu có thì cũng phải gặp mặt chứ!
Thầm nghĩ, nhưng Phương Dật Thiên vẫn tiếp điện thoại, nói : "wei (=alo)? Hạ Băng à, đã nửa đêm còn gọi cho ta không phải là muốn hẹn ta ra ngoài chứ?"
"Hắc hắc, Phương, Phương Dật Thiên, ngươi như thế nào biết ta muốn hẹn ngươi đi ra ngoài vậy? Không phải là nguơii vẫn mong chờ đấy chứ?" Hạ Băng duyên dáng cười quyến rũ trong điện thoại, thanh âm có chút gì đó khiêu khích, mơ hồ còn có men rượu say.
Phương Dật Thiên nao nao, nói: "Hạ băng ngươi vừa uống rượu sao? Nghe giọng nói của ngươi tựa hồ là rất say đó."
"Đi chết đi,ta làm sao cóthể say ! Được rồi, không nói nhiều với ngươi nữa, ngươi có thể ra ngoài hay không? Dù sao cũng mặc kệ ngươi có thể được hay không cũng phải tới Kim Khải đại tửu điếm." Hạ Băng ngữ khí (giọng nói) cưỡng bức nói.
"Đi Kim Khải đại tửu điếm?" Phương Dật Thiên hơi hơi sửng sốt, hắn biết Kim Khải đại tửu điếm nằm ở khu phố Thiên Hải nhưng là một đại tửu điếm cấp năm sao, hắn không nghĩ ra là Hạ Băng gọi cho hắn đi Kim Khải đại tửu điếm để làm chi, lẽ nào thật sự chỉ để mời hắn ăn cơm sao?
"Ách...... Ngươi muốn mời ta ăn cơm như thế nào lại không nói sớm một chút ! Ta tối nay ăn no lắm rồi.Thế này đi, ngày mai, ngày mai có thể tìm thời gian thích hợp đi nha?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Ai mời ngươi ăn cơm ? Ta gọi cho ngươi là đến đón ta, làm cho ta có cách thoát thân!" Hạ Băng hừ một tiếng, nói.
Phương Dật Thiên nhất thời sửng sốt, nghĩ rằng nguyên lai mỹ nhân lạnh lùng này không phải muốn mời mình đi đại tửu điếm ăn cơm, mà là đi đón nàng!
Điều này không trách cũng quá khéo đi, mình không phải là người của nàng, nàng cũng không chút xấu hổ nói được lời này?
"Đi đón ngươi? Ngươi say tới mức không đi được rồi à?" Phương Dật Thiên thản nhiên hỏi.
"Không phải, đêm nay công ty chúng ta mời vài vị khách quý ăn cơm, sau đó…có một người thế nào muốn bằng được đưa ta về nhà, ta không muốn hắn đưa về nên đã nói đợi người đến đón ta, nghĩ tới nghĩ lui ta cũng không biết tìm ai tới đón ta, đành phải nhờ ngươi! Ngươi giúp ta mau lên" Hạ Băng chậm rãi nói.
"Giúp thì có thể, bất quá ngươi phải nhớ kỹ ngươi thiếu ta một bữa cơm, là một bữa cơm ở Kim Khải đại tửu lâu nha." Phương Dật Thiên cười cười, nói đùa, có chút xảo trá nếu có cơ hội mỹ nữ mời ăn cơm thì đương nhiênn không thể bỏ qua a.
"........." Điện thoại bên Hạ Băng im lặng một chút, nhưng cuối cùng vẫn chịu khuất phục nói, "Được rồi, thật sự là xảo trá, ngươi nhanh chóng lại đây đi, đến rồi thì gọi điện cho ta."
"Được!" Phương Dật Thiên nói xong liền tắt điện thoại, thầm nghĩ đêm nay phỏng chừng là không được ngủ sớm rồi, vấn đề là sáng mai còn phải dậy sớm đưa Tô Uyển Nhi tới trường, thật là đòi mạng mà.
Lúc sau Phương Dật Thiên đi ra ngoài, lái xe hướng Kim Khải đại tửu điếm chạy như bay.
Gió đêm thoang thoảng thổi không có khô và nóng như ban ngày, những làn gió đêm tới mang bầu không khí mát mẻ đi rất nhiều.
Trên ngã tư đường những chiếc xe cũng cách xa nhau một đoạn không chật chội như ban ngày. Phương Dật Thiên không ngừng nhấn ga tăng tốc, hướng tới Kim Khải đại tửu điếm chạy như bay, hắn đoán chắc là Hạ Băng gặp gỡ vị khách quý trong bữa cơm, sau đó vị khách quý này coi trọng, rồi muốn đưa nàng về nhà, mà nàng lại không muốn đắc tội với vị khách quý này, không thể từ chối thẳng thừng liền nói là có người đến đón rồi.
Chỉ có điều hắn không nghĩ tới người mà Hạ Băng nhớ tới lại là hắn, đúng là vô phúc tiêu thụ a( gần bằng Không thể tượng tượng được ).
Ngẫm lại cũng đúng , nửa đêm là lúc nên nằm trên giường lớn chìm vào giấc mộng, mơ thấy những nữ nhân gợi cảm trên tạp chí mới đúng a.Vậy mà tự dưng lại bị một nữ nhân không hề có can hệ gì lôi ra ngoài, chỉ sợ không có mấy nam nhân tình nguyện đi? (Mềnh là mềnh có ngay, không cần hỏi nhiều như nv9)
Cả đoạn đường nghĩ nghĩ , Phương Dật Thiên đã lái xe đi tới Kim Khải đại tửu điếm.Dừng xe lại rồi sau đó liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Băng.
" Wei , ngươi đã tới rồi?" Hạ hạ thấp giọng hỏi.
"Đến rồi, đang ở phía dưới." Phương dật Thiên nói.
"Uhm, vậy ngươi đợi tí nha, chúng ta sẽ lập tức đi xuống." Hạ Băng nói xong liền ngắt điện thoại.
Phương Dật Thiên nhìn ánh đèn vàng xanh rực rỡ, lại nhìn kiến trúc to lớn của Kim Khải đại tửu điếm, thầm nghĩ nếu ngày sau có thể lừa Hạ Băng kiếm bữa cơm ở bên trong cũng là không tệ.
Đang nghĩ thì thấy bên trong tửu điếm đi ra sáu bảy người , Phương Dật Thiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hạ Băng cũng trong đám người đó.Trên người nàng mặc một bộ trang phục công sở màu xám, bộ trang phục càng hoàn mỹ càng tôn thêm vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp hơi hơi phớt hồng của nàng.Trên mặt mang theo nụ cười tươi,đi bên cạnh nàng là một nam nhân vừa nói vừa cười.
Đi ra khỏi cửa đại tửu điếm nàng cũng thấy Phương Dật Thiên, liền cười tươi lập tức đi tới thân thiết nói: "Dật Thiên, anh đã tới rồi à !"
Đã quen nhìn gương mặt lạnh như băng của Hạ Băng ,Phương Dật Thiên chợt bất ngờ khi thấy Hạ Băng trở nên thân thiết như thế này đúng là không có quen.Hắn cũng nhìn ra đây là Hạ Băng đang diễn trò, bởi vậy trên mặt cũng nặn ra một nụ cười, bất quá hắn cũng không nói gì, kỳ thật là không biết nói gì cho phải.
Sau khi Hạ Băng đến gần liền khoác lên cánh tay phải của hắn, động tác cự kỳ tự nhiên, giống như họ là một đôi tình nhân nồng nhiệt đã yêu nhau lâu rồi.
Hạ Băng khoác cánh tay Phương dật Thiên sau đó xoay người lại, đối diện với một nam nhân tuấn lãng nhã nhặn trẻ tuổi trong đám người nói: "Lý tiên sinh, anh ấy đưa ta về được rồi, cảm ơn Lý tiên sinh đã có nhã ý."
" Ồ , anh chính là bạn trai của Hạ tiểu thư a, thật sự là hạnh ngộ hạnh ngộ." Vị Lý tiên sinh cười, hướng mắt nhìn tới Phương Dật Thiên.
"Bạn trai?" Phương Dật Thiên hơi hơi sửng sốt, thầm nghĩ nguyên lai Băng mỹ nữ nói với người khác là bạn trai tới đón nàng đây? Bởi vậy vị Lý tiên sinh này mới xem ta như bạn trai của nàng. Bất quá, nếu đã làm bạn trai của Hạ Băng có phải hay không cũng diễn cho tròn vai một chút? Cho dù là giả bộ cũng phải làm như thật thôi!
Nghĩ như vậy Phương Dật Thiên liền vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ mềm mại Hạ Băng, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo trong vòng tay thật đúng là thoải mái a, Phương Dật Thiên sau đó cười cười, hướng Lý tiên sinh nói: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ!"
Giây phút này, Hạ băng sắc mặt tức giận đến trắng bệch, nàng không nghĩ tới tên hỗn đản này lợi dụng cơ hội chiếm tiện nghi của nàng, bất quá trước mặt người ngoài nàng cũng không tiện phát tác, nếu không chẳng phải là lòi cái đuôi chuột ra sao?
Nàng không thể làm gì khác đành phải cố chịu đựng cánh tay Phương Dật Thiên ôm ôm lấy vòng eo mình, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Vậy Lý tiên sinh, chúng ta đi trước, sau này còn gặp lại."
"Sau này còn gặp lại!" Lý tiên sinh hướng tới Hạ Băng nho nhã cười.
Theo sau Phương Dật Thiên liền quang minh chính đại ôm vòng eo mềm mại Hạ Băng, hướng tới chỗ đỗ xe đi đến.
"Mau buông tay của ngươi ra…ngươi tên hỗn đản này, nhân cơ hội dám chiếm tiện nghi của ta!" Hạ Băng nhỏ giọng nói, trong long giận không thể tả được.
"Hê, nói nhỏ thôi, đằng sau Lý tiên sinh đang nhìn chằm chằm đấy, ta mà buông tay chẳng phải là làm lộ chuyện sao? Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
Hạ Băng: "¥%#¥¥※※............"
Nàng thật sự là hận không thể một quyền đập chết tươi Phương Dật Thiên, nhưng lại không thể làm khác được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị tên hỗn đản này thoải mái vuốt ve đằng sau lưng!
-----*****-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.