Chương trước
Chương sau
Màn đêm buông xuống, bầu trời đen thẳm tĩnh lặng không một gợn mây, trên đó treo một vầng trăng hình lưỡi liềm tỏa ánh sáng dịu nhẹ.
Không có bất cứ lời thông truyền nào báo trước, Triệu Tử Duy đột ngột xông vào tẩm cung bên trong cung Thu Nguyệt.
Mộ Dung Ca đang ngồi tĩnh tâm trong thùng tắm, bị hắn làm cho bất ngờ không kịp đề phòng.
Nàng sợ hãi lập tức dìm thân mình ngập trong thùng nước tắm, trong làn hơi nước mờ ảo, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn. “Hoàng thượng, có chuyện gì khiến ngài phải thất thố như thế?”
Triệu Tử Duy đứng im nhìn người con gái ẩn hiện trong làn hơi nước như thể người đó là tiên nữ hóa phàm, nàng thật xinh đẹp và thuần khiết. Hắn chưa từng bắt gặp hình ảnh xinh đẹp động lòng người của nàng như lúc này, phóng mắt khắp đám phi tần trong hậu cung của hắn, không ai có thể so sánh được với nàng.
“Trẫm… muốn gặp nàng.” Cổ họng hơi căng thẳng khiến hắn phải nuốt nước bọt.
Người con gái này là người mà hắn vô cùng khao khát, muốn đặt nàng dưới thân hắn để làm nàng vui vẻ, cơ thể hoàn mỹ như trong trí nhớ của hắn lúc này đang trần trụi trước mắt, lúc ẩn lúc hiện sau làn hơi nước mờ mịt.
Ôn hương nhuyễn ngọc gần ngay gang tấc khiến hắn không thể rời mắt nhìn. Mà vốn hắn cũng không muốn rời mắt đi đâu cả.
Cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn mình ngày càng nóng rực, như thể nàng đang thực sự trần trụi đứng trước mặt hắn, Mộ Dung Ca khẽ cau mày, giọng nói đè thấp lạnh hơn vài phần. “Xin Hoàng thượng quay người lại.”
Lời nói lạnh lùng xa cách của nàng như những mũi nhọn đâm vào lòng khiến Triệu Tử Duy đau đớn, ngọn lửa dục vừa bừng cháy trong lòng lập tức bị dập tắt, hắn nhìn người con gái ngày đêm mong nhớ ở trước mặt mà có cảm giác bất lực, thậm chí không biết phải giải thích với nàng như thế nào.
“Mộ Dung Ca, nàng làm người phụ nữ của Trẫm có được không?” Hắn chẳng thèm chớp mắt, cứ dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào nàng, trực tiếp đưa ra câu hỏi. Hắn biết mình chỉ có thể kiên trì, cẩn thận từng lời nói ở trước mặt nàng, thậm chí là phải cầu xin.
Mộ Dung Ca dời ánh mắt đi nơi khác, cố ý không nhìn hắn, nàng nói: “Hoàng thượng, ngài quên lời giao ước của chúng ta mấy ngày trước rồi ư? Hành động như thế này là nên hay không nên, chẳng phải ngài còn rõ hơn thiếp sao?” Nàng biết muốn để hắn chết tâm, nàng cần phải tuyệt tình hơn nữa.
Triệu Tử Duy bỗng nhiên cười một cách quái dị. “Mộ Dung Ca, có thật là nàng muốn tuyệt tình đến mức này không?”
Chẳng lẽ chỉ vì một quyết định sai lầm khi đó mà hắn đã hoàn toàn mất đi nàng? Số phận để bọn họ gặp lại nhau ngày hôm nay cũng không thể làm nàng thay đổi ý định phải không? Triệu Tử Duy tiếp tục nói: “Có phải là vì trẫm không thể nào cho nàng cuộc sống một vợ một chồng như nàng mong muốn?”
E rằng trên đời này sẽ chẳng có kẻ nào có thể làm được điều đó cho nàng, nếu năm đó tên Nguyên Kỳ kia cho nàng một cuộc sống như thế thì hẳn nàng đã không rời khỏi hắn ta rồi, và Triệu Tử Duy hắn cũng không thể cho nàng ngay lúc này. Nếu một ngày kia hắn thành công xưng bá thiên hạ, đứng trên đỉnh cao nhất của quyền lực và vinh quang, chắc chắn hắn sẽ thực hiện được điều đó, nhưng bây giờ thì chưa được.
“Không.” Mộ Dung Ca lắc đầu, đang muốn nói rõ với hắn thì chợt nghe thấy tiếng bẩm báo của cung nhân vang lên ngoài cửa.
“Bẩm Hoàng thượng và nương nương, cung Chiêu Dương đến báo tin, nói Lan quý phi nương nương bị nhiễm phong hàn ạ.”
Nghe thấy tin tức này, Mộ Dung Ca mỉm cười, căng thẳng trong lòng cũng được thả lỏng, nàng nói: “Thân thể Lan quý phi không được tốt, Hoàng thượng nên qua bên đó thì hơn.” Hương Lan biết tin tức nhanh thật đấy, trong hoàng cung này có bao nhiêu tai mắt đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Triệu Tử Duy?
Triệu Tử Duy cau mày, nụ cười trên gương mặt Mộ Dung Ca làm hắn cảm thấy thật chói mắt, hắn bước lên trước chất vấn nàng, cả người tức giận đến mức run lên. “Mộ Dung Ca, có thật trong lòng nàng không còn có trẫm nữa hay không?”
Mộ Dung Ca hít một hơi thật sâu, sau đó trầm giọng trả lời: “Đúng vậy.”
Trong làn hơi nước mờ ảo thấp thoáng bóng dáng xinh đẹp không bút nào tả siết, hắn vừa cảm thấy mê muội vừa không ngăn được cơn tức giận đang cuộn trào đến mất kiểm soát trong lồng ngực, thậm chí hắn còn có cảm giác tuyệt vọng.
“Hoàng thượng, ngài không nên chậm trễ kẻo lỡ đại sự.” Mộ Dung Ca nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.
Trong mắt Triệu Tử Duy như có hàng ngàn con sóng nổi lên cuồn cuộn, hắn quả quyết: “Trẫm sẽ không buông tay.” Cho dù Nguyên Kỳ có biết được tin tức của nàng thì hắn cũng không buông tay, hắn sẽ không bao giờ phạm vào sai lầm như lúc ở Phong quốc nữa.
“Hoàng thượng, người có đến cung Chiêu Dương thăm Lan quý phi không ạ?” Ngoài cửa lại vang lên tiếng hỏi thúc giục của cung nhân.
Trong mắt đám cung nhân, việc Mộ Dung Ca có thể trở thành Thanh phi và đến ở trong cung Thu Nguyệt chẳng qua là nhờ vào quan hệ với Khánh Lâm vương, cho nên chắc chắn ở trong lòng Hoàng thượng vẫn yêu thích Hương Lan xinh đẹp khí chất kia hơn.
Lập tức ánh mắt Triệu Tử Duy bắn ra sát khí, hắn quay đầu quát kẻ đang đứng ngoài cửa: “Cút!”
Kẻ đứng ngoài không ngờ mình lại nhận được sự tức giận của đế vương nên sợ hãi nhanh chóng rời đi.
Mộ Dung Ca hơi nhíu mày. Triệu Tử Duy biết rõ mình ở vị trí này thì không thể hối hận về chuyện cũ được nữa, cũng không có quyền lựa chọn con đường khác. Hắn biết rõ nếu không tiếp tục đi trên con đường đó chắc chắn sẽ bị phản lại, nhưng hắn vẫn cứ cố chấp như vậy.
Nước tắm trong thùng bắt đầu nguội, làn hơi nước mờ ảo cũng dần tan biến.
Sắc dục trong ánh mắt Triệu Tử Duy dần dần biến mất, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng tái nhợt, đúng lúc này hắn xoay người lại, cố đè giọng nói của mình xuống thấp: “Nước lạnh rồi, nàng đừng tiếp tục ngâm nữa. Trẫm còn có việc phải đi, những chuyện khác sau này hẵng nói.”
Dứt lời hắn xoay người đi ra ngoài.
Mộ Dung Ca nhìn theo bóng lưng hắn cho đến khi khuất sau cánh cửa, nàng vẫn ngồi đó thất thần thật lâu.
—bamholyland.com—
Sau khi rời khỏi cung Thu Nguyệt, Triệu Tử Duy không đến cung Chiêu Dương mà về cung Thừa Thanh. Từ sau khi Mộ Dung Ca xuất hiện, hắn chưa từng sủng hạnh người nào.
Còn Hương Lan chờ đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng Triệu Tử Duy đâu, cuối cùng cũng biết mình đã thất bại, lúc này nàng ta mới biết cách mình dùng thật ngu ngốc đến mức nào. Nhưng thông qua chuyện này nàng ta càng thêm xác định vị trí của mình trong lòng hắn hoàn toàn thua xa Mộ Dung Ca.
Vậy sau này nàng có nên tiếp tục nữa hay không?
Chỉ có điều cứ nhìn thấy Triệu Tử Duy bị bủa vây trong vòng nguy hiểm là nàng ta lại cảm thấy đau lòng. Người đàn ông này chỉ cần tiếp xúc một lần sẽ khiến bản thân mình rơi vào trong sự dịu dàng và yêu thương của hắn. Trước đây khi còn đi theo Lâm Khinh Trần, chưa bao giờ nàng ta chùn bước trước các mệnh lệnh của ngài, nhưng hôm nay ở thời khắc quan trọng này, nàng ta lại do dự!
Ngày hôm sau Triệu Tử Duy sai người mang tới rất nhiều báu vật quý giá để an ủi Lan quý phi, làm kẻ khác phải cười trộm hành vi của nàng ta.
Lương Hân Hân trằn trọc suốt đêm không ngủ được. Hôm qua sau khi trở về, Như Băng chợt thay đổi thành một con người khác, có vẻ nàng ấy đã buông bỏ được tâm sự ở trong lòng, gương mặt tươi tỉnh càng thêm xinh đẹp động lòng, ruốt cuộc Thanh phi này là thần thánh phương nào vậy? Lương Hân Hân thực sự muốn đi gặp Thanh phi, nhưng cuối cùng nàng vẫn chùn bước. Người con gái này có thể làm cho Triệu Tử Duy nâng niu như vậy, lại vừa gặp mặt đã thu phục được Như Băng, người con gái đó nàng có thể đối phó được sao?
Hơn nữa, Như Băng sáng nay vừa cầu xin nàng đưa nàng ấy cho Thanh phi.
Trước đây Lương Hân Hân giữ lại Như Băng cũng là có tâm tư riêng, vì nàng muốn biết nhiều điều hơn về Mộ Dung Ca, giờ Như Băng đã tự mình cầu xin, nàng cũng không tiện từ chối nên vui vẻ đồng ý.
Mười ngày sau.
Trên triều đình bắt đầu xuất hiện những lời xì xào bàn tán, đám văn võ bá quan chỉ trích chuyện Triệu Tử Duy độc sủng một nữ nhân không rõ lai lịch, hơn nữa còn vì cô gái này mà thờ ơ với những phi tần khác trong hậu cung, nhưng vì Triệu Tử Duy chưa từng lên muộn hay bỏ lỡ một buổi chầu nào làm bê trễ chuyện quốc gia, nên những lời phản đối cũng dần dần biến mất khi Triệu Tử Duy quét mắt qua từng người một.
Từ lúc Triệu Tử Duy đăng cơ đến nay, người chưa từng vào triều – Triệu Tử Tẫn, hôm nay lại xuất hiện. Hắn đến nhưng không hề hé răng nói một lời khiến tất cả văn võ bá quan đều lấy làm khó hiểu.
Bãi triều, Triệu Tử Tẫn bị giữ lại.
Trên đại điện rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Triệu Tử Tẫn cười khẽ: “Hoàng huynh không cần để ý tới mấy tay đại thần đó làm gì, Mộ Dung Ca xinh đẹp tài năng khiến đàn ông phải mê luyến. Bây giờ Hoàng huynh là cửu ngũ chí tôn, muốn làm gì tất nhiên không ai có thể ngăn cản, nhưng nếu để mất cơ hội này, ngày sau sẽ khó có lại nữa.”
“Đã lâu không gặp, Thập đệ thay da đổi thịt làm Trẫm nhận không ra. Phần tâm ý này của Thập đệ, trẫm xin lĩnh. Nếu không có Thập đệ nhọc lòng và dứt khoát tuyệt tình đem quân cờ đắc ý nhất đến bên trẫm, biết nàng sẽ mang đến trận phong ba như thế nào cho ta còn ngươi ở ngoài thong thả chờ đợi thành quả thì làm sao ngày hôm nay Trẫm có cơ hội được ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào trong lòng? Nói thế nào đi chăng nữa Trẫm cũng thực sự phải cám ơn ngươi, Thập đệ.” Đôi mắt phượng tà mị của Triệu Tử Duy hơi kéo lên cao, mỗi lời nói ra đều mang theo sự sắc bén và lạnh lẽo.
Triệu Tử Duy không bỏ qua bất cứ sự biến hóa nào trên gương mặt của Triệu Tử Tẫn, hắn phải thừa nhận rằng Triệu Tử Tẫn đã hoàn toàn thay đổi, thời gian qua Tử Tẫn đã che giấu tâm tư vô cùng tốt, đúng như lời hắn nói, con người trước kia đã hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại.
Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Triệu Tử Tẫn nở một nụ cười tao nhã phóng khoáng: “Hoàng huynh không cần khách khí, đây là điều thần đệ nên làm. Hai năm qua thần đệ luôn ở bên ngoài, chưa từng đến thỉnh an Hoàng thái hậu, có điều thần đệ nghĩ Hoàng thái hậu cũng không muốn gặp thần đệ nên xin Hoàng huynh hãy chuyển lời thăm hỏi của đệ đến người. Thần đệ xin chúc Hoàng thái hậu trường thọ an khang.”
Nói xong, Triệu Tử Tẫn chắp tay thi lễ rồi dứt khoát xoay người rời đi.
Trước khi hắn bước ra khỏi cánh cửa bỗng nghe thấy Triệu Tử Duy cười khẩy: “Thập đệ, ngươi sẽ hối hận.”
Cơ thể Triệu Tử Tẫn run nhẹ, gương mặt hắn tái đi.
—bamholyland.com—
Phủ Thái tử ở nước Hạ.
Có hạ nhân đến bẩm báo. “Thái tử, Khánh Lâm vương nước Tề phái người tới đưa thiệp mời ạ.”
Nguyên Kỳ lạnh lùng nhìn lướt qua tên hạ nhân đứng trước cửa, trên tay gã cầm một bức thiệp được nạm viền vàng, chỉ nhìn qua cũng biết được ý đồ của Triệu Tử Tẫn.
Hai ngày trước Nguyên Kỳ đã xác minh được thân phận của Mộc Khinh, nàng quả thật chính là nữ tử nhẫn tâm kia!
Nội dung trên thiệp mời chủ yếu nói về việc mời Nguyên Kỳ đến nước Tề thăm Nguyên Ngư, từ lúc nàng ấy được gả sang nước Tề đến giờ đều rất nhớ người thân.
Dùng lý do như vậy cũng thật quá gượng ép. Mới qua vài năm mà Triệu Tử Tẫn đã biết dùng đến thủ đoạn hèn hạ như thế này rồi.
Nguyên Kỳ thản nhiên nói: “Triệu Tử Tẫn ra tay nhanh thật.” Ánh mắt hắn lúc đó lóe lên một tia sát khí không dễ thấy.
Mưu kế một hòn đá ném hai chim này tài tình lắm!
“Chủ công, chúng ta có nên đến nước Tề?” Gia Kiệt hỏi. Việc Mộ Dung Ca vẫn còn sống khiến y rất kinh ngạc, lúc đầu y cũng không thể tin vào tin tức này, dù sao những ký ức về trận hỏa hoạn hai năm trước đã khắc quá sâu vào tâm trí y khiến trong nhất thời khó có thể tin ngay được. Nhưng Mộ Dung Ca tính toán quá giỏi, nàng ấy thế mà lại lừa được chủ công.
Hơn nữa, bây giờ nàng ấy còn thay đổi thân phận trở thành Mộc Khinh và vào hoàng cung nước Tề làm Thanh Phi. Tình huống này không ai có thể nghĩ đến.
Rốt cuộc trong đầu chủ công đang nghĩ gì, y cũng không thể biết được. Thời gian mấy ngày gần đây chủ công ngày càng thâm trầm khó lường, khiến cho việc phán đoán ý muốn của người thêm phần khó khăn.
Chủ công có quyết định đi đến nước Tề không? Ở nơi đó có Mộ Dung Ca. Nhưng tình huống của nước Hạ hiện giờ không cho phép chủ công đi nhầm một bước. Ngày hôm qua Đại hoàng tử hồi cung, khi nhìn thấy Đại hoàng tử, Gia Kiệt đã bị chấn động, thì ra người đó chính là vị công tử được cả thiên hạ tôn sùng – Công tử Lan Ngọc.
Trước đây là Lan Ngọc, giờ là Đại hoàng tử của nước Hạ, khi Đại hoàng tử hồi cung, Hoàng thượng nhìn thấy y lập tức vui vẻ phấn chấn, gương mặt vàng như nến do nhiều năm bệnh tật cũng bắt đầu có chút sắc hồng.
Đại hoàng tử đã trở về, thân phận của y có sự uy hiếp lớn tới địa vị của Thái tử.
“Khánh Lâm vương đã có lời mời, bổn cung cũng nên cho hắn chút mặt mũi!” Đôi con ngươi đen láy khẽ đảo nhẹ, Nguyên Kỳ nằm thoải mái ở trên ghế nhưng chỉ một thoáng sau ánh mắt hắn tối xầm, sát khí dần dần khuếch tán làm cho trời đất như bị bao trùm bởi bóng tối.
“Nếu hôm nay chủ công rời khỏi nước Hạ, Đại hoàng tử và Hoàng thượng sẽ…” Hai hàng lông mày trên gương mặt Gia Kiệt cau chặt lại, y rất lo lắng. Giữ lúc nước sôi lửa bỏng như thế này mà rời khỏi nước Hạ, nếu có việc gì xảy ra thì bọn họ không kịp trở tay mất.
Chủ công đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ thật sự là vì Mộ Dung Ca đang ở nước Tề nên chủ công mới quyết định đến đó ư? Từ bao giờ người có những hành động thiếu lý trí như vậy?
Ánh mắt Nguyên Kỳ trở nên sâu hơn, nụ cười giả dối của nàng như xuất hiện gần ngay trước mắt, những ký ức ngày hôm qua dần dần được tái hiện lại trong đầu hắn. Người con gái đó nhìn tưởng rất bình thường nhưng bất tri bất giác ngươi đã không thể rời mắt khỏi nàng. Người con gái đó rất gian xảo, khi muốn rời đi, nàng lại có thể vứt bỏ hết tất cả, im hơi lặng tiếng biến mất một cách triệu để như vậy, ngay cả đám bạc mà nàng quý nhất cũng để lại, không mang đi theo.
Tại sao nàng lại ở trong hoàng cung nước Tề, còn thay đổi thân phận thành Mộc Khinh, và được phong làm Thanh phi? Nàng thông minh như vậy chẳng lẽ không biết mình đang bị kẻ khác lợi dụng sao? Triệu Tử Tẫn là người nàng luôn tin tưởng, che chở, còn kẻ có nụ cười ấm áp, dịu dàng như gió mang tên Lan Ngọc kia, hai kẻ đó đã tính toán lợi dụng đưa nàng vào kế hoạch của chúng, nàng khôn ngoan như vậy chẳng lẽ vẫn bị chúng gài bẫy? Hẳn nàng cũng biết đã vào hoàng cung nước Tề thì không còn đường lui nữa, phía trước chính là vực sâu vạn trượng đang chờ đợi, và lần này nếu chết, sẽ không phải là giả chết.
Hơn nữa còn một chuyện luôn khiến hắn canh cánh trong lòng, nàng vừa xuất hiện đã ở bên hoàng đế nước Tề, chẳng lẽ trong lòng nàng vẫn còn có hắn ta? Chỉ cần nghĩ đến điều này, đôi con ngươi trong mắt Nguyên Kỳ lập tức tối sầm, trong lòng như có một cơn gió lạnh giá thổi qua, rét buốt đến tận xương.
Mộ Dung Ca…
Nếu bổn cung đã chấm nàng thì trừ phi chết, bằng không nàng đừng bao giờ nghĩ rằng sẽ trốn được bổn cung!
“Không cần nói nhiều nữa, ngày mai chúng ta tiến cung.” Nguyên Kỳ dứng khoát cắt đứt suy đoán của Gia Kiệt, hắn trầm giọng ra lệnh.
Gia Kiệt lập tức ngừng phản đối, ý đáp: “Vâng.”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng thông báo của hạ nhân: “Bẩm Thái tử, Thượng Quan tiểu thư xin cầu kiến.”
Thượng Quan Nguyệt Nhi? Gia Kiệt ngẩng đầu nhìn Nguyên Kỳ. Nếu chủ công đi Tề quốc, chắc chắn sẽ làm lỡ ngày thành thân với Thượng Quan tiểu thư.
Nguyên Kỳ hơi cau mày, nói với hạ nhân ngoài cửa: “Đưa nàng đến nhà bên chờ.”
Ở nhà bên.
Thượng Quan Nguyệt Nhi mang tâm trạng lo lắng đứng ngồi không yên, nàng vừa biết tin Khánh Lâm vương nước Tề gửi thiếp đến mời Nguyên Kỳ đi nước Tề thăm công chúa Nguyên Ngư. Thực ra nàng không nên nôn nóng đến mức phải tới đây thế này, nhưng lời mời của Khánh Lâm vương thật quá đường đột! Tuy Nguyên Ngư và công chúa của nước Hạ nhưng dù sao nàng ấy cũng không cùng một mẹ sinh ra với Thái tử Nguyên Kỳ, hơn nữa Nguyên Kỳ thân là Thái tử nước Hạ cao quý, sao có thể chủ động tới Tề quốc? Nếu quả thực Nguyên Ngư nhớ tới quê hương thì phải là Khánh Lâm vương đưa nàng ấy quay trở về thăm nước Hạ chứ!
Nhưng hôm nay nàng vô tình gặp Đại hoàng tử, nghe người nói Nguyên Kỳ chắc chắn sẽ đến nước Tề, vậy thì hôn sự đã bị hoãn nửa năm của bọn họ chẳng phải sẽ bị lùi lại nữa sao?
Nếu hôn sự lại bị hoãn e rằng sau này khó tránh khỏi có nhiều việc phức tạp xảy ra.
Cho nên, mục đích của nàng đến đây hôm nay chính là muốn xác định xem Nguyên Kỳ có tới nước Tề hay không.
Chờ một lát, rốt cuộc người cũng tới.
Hắn vẫn mặc một thân trường bào màu đen, trên đời này, có lẽ chỉ mình hắn mặc màu đen mới có thể tỏa ra khí chất tài hoa phong nhã đó! Nếu đã thương hắn thì những nam tử khác trên đời này sao có thể lọt nổi vào mắt ngươi được nữa? Chẳng phải Lâm Thiện Nhã rời đi không lâu kia cũng vì lưu luyến si mê hắn điên cuồng nên mới mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác đó sao?
Bây giờ nàng không thể đi theo vết xe đổ của Lâm Thiện Nhã!
“Thiếp tham kiếm Thái tử.” Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy thi lễ với Nguyên Kỳ.
Hắn ngồi xuống ghế, dùng ánh mắt nhàn nhạt quét qua nàng, hỏi: “Thượng Quan tiểu thư đến đây có việc gì ư?”
Thượng Quan Nguyệt Nhi hơi nhíu mày trước cách xưng hô lạnh lùng của hắn nhưng nàng cũng không để ý nữa, nàng biết đối với cô gái nào hắn cũng đều tỏ ra lạnh lùng như vậy, nàng làm cho mình nở một nụ cười hoàn hảo: “Thiếp nghe nói Thái tử muốn đến nước Tề, chẳng hay có việc này hay không?” Nàng biết hắn không thích quanh co lòng vòng nên cũng đành đi thẳng vào vấn đề.
Khóe miệng Nguyên Kỳ hơi cong lên: “Đại hoàng tử báo cho Thượng Quan tiểu thư biết việc này?”
“Vâng.” Thượng Quan Nguyệt Nhi gật đầu xác nhận.
Nguyên Kỳ cười nhạt, sau đó đứng dậy nhìn từ trên cao xuống Thượng Quan Uyển Nhi ngồi bên dưới, lạnh nhạt trả lời: “Đã vậy, sao tiểu thư không đến gặp Đại hoàng tử để tìm kiếm đáp án.”
Câu trả lời của hắn làm Thượng Quan Uyển Nhi sững sờ. Đi hỏi Đại hoàng tử ư? Đại hoàng tử chính là công tử Lan Ngọc vang danh từ bi bác ái, chắc hẳn ngài sẽ không gạt nàng, nhưng người biết đáp án của Nguyên Kỳ ư? Bỗng nhiên bên trong đầu óc nàng nổ to một tiếng đầy rung động, lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng cư nhiên vì tin vào lời nói của Đại hoàng tử mà đến chất vấn Thái tử Nguyên Kỳ!
“Thiếp… thiếp…” Nàng lắp ba lắp bắp không biết nên nói như thế nào cho phải, hai gò má đã hồng rực như bị lửa thiêu.
—bamholyland.com—
Mộ Dung Ca đứng trong sân cung Thu Nguyệt nhìn chiếc xích đu trước mặt, nàng nói với Như Băng đứng sau lưng: “Xem ra đã tới lúc gặp Hương Lan.”
Như Băng gật đầu, “Đúng vậy, hai ngày nay nàng ta làm ra nhiều động tĩnh như vậy hẳn là muốn đám cung tần liên thủ đối phó với cô.”
Mấy ngày vừa qua thực yên tĩnh, sự yên tĩnh này không nằm trong suy đoán của Mộ Dung Ca. Phải biết kẻ đứng sau lưng Hương Lan là ai? Chính là Lâm Khuynh Trần. Lâm Khuynh Trần đưa Hương Lan vào hoàng cung nước Tề với khuôn mặt thật là muốn chiếm được sự sủng ái của Triệu Tử Duy, xem ra mục đích thực sự của bọn họ sẽ không đơn giản như vậy.
“Chiều nay mở yến tiệc ở cung Thu Nguyệt, chiêu đãi Hoàng quý phi, Thục phi và Lan quý phi. Cô đi chuẩn bị đi.” Mộ Dung Ca rủ mi, trầm giọng ra lệnh.
Như Băng gật đầu.
“Mời thêm hai người nữa.” Mộ Dung Ca chớp mắt, nói thêm.
Như Băng nghi hoặc: “Là ai?”
“Khánh Lâm vương cùng Khánh Lâm vương phi.” Mộ Dung Ca nhìn xuống, đem tất cả tâm tư giấu kín trong đôi mắt không để ai nhìn thấy.
Tẫn Nhi, tuồng vui này sao có thể thiếu đệ.
Và cả người kia nữa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.