Nói vậy cũng có lý, nếu không quen biết vì sao lại giữ cô gái kia ở lại? Rốt cuộc cô gái đó là ai?
Lương Hân Hân khẽ lắc đầu. "Cho dù là ai cũng không quan hệ gì tới bản cung." Nàng đã sớm quyết định sẽ không quan tâm tới chuyện tranh giành tình nhân vô vị chốn cung đình này nữa.
Thấy vẻ mặt hờ hững của Lương Hân Hân, Như Băng thắc mắc: "Hoàng Quý phi, người không muốn có được sự sủng ái của Hoàng thượng sao ạ? Nếu Lan Quý phi thất sủng, người sẽ có cơ hội."
Lương Hân Hân mỉm cười lắc đầu, mấy năm nay nàng đã hiểu rõ, càng cố cưỡng cầu càng không đạt được, chi bằng tự cho mình một cơ hội thì hơn, nếu cứ phải hãm mình vào sâu trong nỗi đau khổ đến nỗi không tự thoát ra được thì thà đứng ở phía sau chờ đợi, đợi một ngày nào đó người ấy ngẫu nhiên quay lại nhìn, chỉ cần thế là đủ, cho dù cả đời này không được hắn sủng ái nàng cũng không hối hận.
Từ đáy lòng Như Băng thực sự bội phục Lương Hân Hân, nàng nhập cung đã được hai năm vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ Lương Hân Hân, tuy không phải là tâm phúc nhưng nương nương vẫn luôn đối đãi rất tốt với nàng như những cung nhân khác, có được một vị chủ nhân như vậy ở trong thâm cung này đúng là phúc phận cả đời khó cầu. Kỳ thực so với Hương Lan kia, nàng mong muốn Lương Hân Hân được sủng ái hơn.
"Cô gái kia là ai?" Lương Hân Hân tự lẩm bẩm, có thể để Triệu Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298438/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.