Edit: Vân Phạm
Beta: Vịt
“Ngày ấy nàng cùng ta chạy trốn, dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt nàng nhuộm một màu lửa đỏ rực, nàng đã nói nếu Tẫn Nhi mặc y phục màu đỏ như ngọn lửa này nhất định sẽ khiến chúng sinh điên đảo, khiến nam tử khắp thiên hạ phải ghen tỵ. Hai năm qua, Tẫn Nhi vẫn luôn trong trạng thái nửa sống nửa chết, cuộc sống trôi qua chỉ là những chuỗi ngày dài thẫn thờ vô vị. Vì sao nàng biết điều ấy mà vẫn không chịu cho Tẫn Nhi biết rằng mình còn sống?” Chàng trai ấy thảng thốt nói ra những lời sâu kín trong lòng, vòng tay càng siết chặt Mộ Dung Ca hơn nữa.
Hắn nói cho nàng biết nỗi khổ vì phải đấu tranh với sự thật đã dằn vặt hắn suốt hai năm qua, biết bao nhiêu lần hắn giãy dụa tự ép mình chấp nhận, rồi phủ định, lại chấp nhận, lặp đi lặp lại rất nhiều lần đến nỗi hắn không còn nhận ra mình đang nghĩ gì. Đã bao nhiêu lần hắn mong ước, cầu xin lại được thấy nụ cười của nàng một lần nữa.
Mộ Dung Ca nhắm chặt hai mắt, trong lòng rung động! Hai năm không nhìn thấy hắn, không ngờ Tẫn Nhi đã trở thành một chàng trai cao lớn vạm vỡ, được hắn ôm trong vòng tay, nàng có thể cảm nhận được sự kích động và tình cảm chân thành của hắn. Quá bất ngờ, nàng không để ý hắn đã gọi nàng là Mộ Dung Ca, nàng hé mở hai mắt nhìn bộ xiêm y đỏ rực như lửa trên người Triệu Tử Tẫn. Đứa trẻ ngốc! Đêm hôm đó vì quá mệt mỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298429/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.