Edit: Vịt
Nếu là mơ thì cảnh vật sẽ không rõ ràng như thế, từ lầu hai nhìn xuống, Triệu Tử Tẫn có thể nghe thấy tiếng ầm ĩ của những người xung quanh, cũng nghe thấy tiếng cười lảnh lót của cô gái kia, tiếng cười tự do tự tại quen thuộc đến thế….
Hình ảnh trước mắt hắn như mờ đi, đến lúc định thần lại thì đã không còn nhìn thấy hình bóng kia nữa.
Triệu Tử Tẫn bật dậy, mặc kệ Nguyên Ngư ngồi đối diện sắp ngủ gật, hắn lướt qua nàng và chạy nhanh xuống lầu.
Nguyên Ngư lập tức tỉnh táo, nửa năm qua nàng chưa bao giờ thấy hắn kích động như vậy, có chuyện gì khiến hắn phải vội vàng như thế?
“Vương phi, Vương gia người…” Tiểu Tiếu kinh ngạc nhìn Triệu Tử Tẫn hấp tấp chạy xuống lầu. Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến cả hai người bất ngờ không kịp phản ứng.
“Ta không biết…” Nguyên Ngư ngây ngốc lắc đầu, ngay sau đó cũng đứng dậy đuổi theo bóng lưng vội vã của Triệu Tử Tẫn, nàng muốn biết chuyện gì khiến tâm tình hắn kích động đến vậy.
Triệu Tử Tẫn dùng tốc độ cực nhanh lao xuống lầu một, hắn phóng mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc vừa rồi. Hắn lập tức tóm lấy một tên tiểu nhị ở gần đấy xét hỏi, ánh mắt tỏa ra áp bức khiến người bị hỏi không thể chống cự: “Vừa rồi có một nam một nữ đi vào trong quán phải không?”
Tiểu nhị bỗng nhiên bị hắn tóm cổ sợ quá vội vàng lắc đầu: “Khách quan nói đùa, đã muộn thế này rồi làm sao còn có người tới quán?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298428/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.