🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Vịt
Giờ mới biết anh Nguyên Kỳ… vô cùng biến thái =))
Ban đầu Mộ Dung Ca vẫn chưa nghe rõ, đợi đến khi Nguyên Kỳ lấy từ trong ngực áo ra một mảnh lụa màu xanh da trời, dưới ánh trăng cô nhìn thấy trên miếng lụa đó có vài vệt máu. Nhưng cô vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
Hắn đưa mảnh lụa cho cô, giọng nói đều đều không nhận ra cảm xúc: “Máu xử nữ có màu gì vậy?”
Lúc này Mộ Dung Ca có không muốn nghe rõ vẫn phải nghe rõ! Trong đầu cô nổ vang một tiếng rung trời lở đất, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Bảo sao nhìn miếng lụa màu xanh này quen đến vậy, thì ra là tấm phủ đệm trong phòng của Nguyên Kỳ. Mà vệt máu hồng hồng trên mảnh lụa này không phải thứ gì khác, nó chính là máu xử nữ của cô lưu lại khi cùng hắn vận động tối hôm qua.
Trời ạ! Ai bảo người cổ đại bảo thủ vậy? Rõ ràng là quá cởi mở, quá… biến thái rồi! Đưa tay nhận lấy mảnh lụa thấm máu xử nữ của chính mình, gương mặt cà chua chín của Mộ Dung Ca càng đỏ hơn, tay cũng run run, giọng thì lắp bắp. – “Vâng… nó có màu đỏ ạ… Thái tử thật có lòng… không ngại phá hỏng bộ chăn cao cấp…”
Nguyên Kỳ không giận câu nói có phần mỉa mai của cô, chỉ khẽ mỉm cười: “Không phải phụ nữ luôn muốn giữ gìn vật ấy sao?” – Hắn nhìn cô ngượng ngùng mà trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô như vậy mới thật gần gũi với hắn.
Mộ Dung Ca kinh ngạc nhìn Nguyên Kỳ, thì ra hắn cố ý cắt mảnh lụa này cho cô ư? Bây giờ cô mới nhớ ra, phụ nữ ở thời đại này rất coi trọng tấm khăn biểu trưng cho sự thuần khiết của người con gái, thường qua đêm đầu tiên bao giờ các nàng cũng cố ý giữ lại làm kỷ niệm cho riêng mình. Có điều, những cô gái khác đều dùng một mảnh vải trắng sạch sẽ đặt bên dưới, còn cô không có thời gian nghĩ tới mấy chuyện đó, cứ thế trực tiếp nhuộm luôn lên giường, ấy vậy mà hắn lại tự tay cắt chăn đệm của chính mình.
Đối với cánh đàn ông, tấm thân xử nữ tất nhiên thuần khiết trong sạch, nhưng bọn họ cũng không dám chạm vào vật này, thế mà hắn lại cầm tới cho cô…
“Chẳng lẽ con gái Nguyên quốc không thích giữ lại vật này?” – Hắn nghi hoặc.
Dưới ánh trăng bạc mờ ảo, Mộ Dung Ca không biết nên trả lời hắn ra sao, cô phát giác tối nay hắn có điều gì đó rất lạ, nhưng cái lạ đó lại khiến cô cảm giác hắn rất chân thực. Mộ Dung Ca lắc đầu, mỉm cười nói: “Hồi bẩm Thái tử, vật này đúng là rất quý giá.”
Có lẽ đã ở cạnh hắn một thời gian nên cô mới thấy mình có những cảm giác khác lạ chăng?
“Đúng là màu đỏ ư?” – Hắn tự lẩm bẩm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Có lẽ bởi vì thấm lên lụa màu xanh nên nhìn không giống lắm.” – Cô nghiêm túc trả lời. Dứt lời, rặng mây đỏ vừa tản đi lại lập tức quay trở về hai gò má.
Đi chết đây! Cô thế mà nửa đêm trăng thanh gió mát lại đứng đây cùng hắn thảo luận chuyện màu sắc của máu xử nữ!
Quá… cẩu huyết rồi!
Nguyên Kỳ nhẹ nhàng ngồi xuống lan can, ngay gần bên cạnh cô.
Mộ Dung Ca muốn đứng lên nhưng lại phát hiện hôm nay mình chưa kịp nghỉ ngơi, nơi giữa hai đùi liên tục nhói đau khiến cô khó chịu chẳng muốn đứng lên nữa. Mà thôi, cứ để kệ thế đi, đêm nay thoải mái một chút, không cần phòng bị nữa, cô cần nghỉ ngơi lấy lại sức, chỉ một đêm nay thôi.
“Thái tử.” – Mộ Dung Ca khẽ gọi.
Nguyên Kỳ nhướng mày, chờ cô nói tiếp.
“Bích Nhu đã chết.” – Từ chiều đến giờ cô không ngừng nghĩ về chuyện này, có lẽ cái chết của Bích Nhu có liên quan tới cô.
“Ừ?” – Hắn bình thản hỏi lại. Trong mắt hắn, việc một tỳ nữ tự sát chỉ là việc nhỏ không đáng để hắn quan tâm. Có điều, bốn chữ đơn giản cô nói ra dường như mang theo cả đau đớn trong đó.
Mộ Dung Ca thấy phản ứng của hắn liền biết hắn vẫn đang nghe cô nói tiếp: “Có thể ở trong mắt ngài, nàng ấy chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé tầm thường, nhưng ở trong mắt ta, nàng ấy là người bạn tốt. Nàng ấy chết khiến ta vô cùng đau lòng. Số phận con người vẫn thường thay đổi, có lẽ một ngày nào đó ta cũng sẽ như nàng ấy, chết mà không hiểu lý do vì sao.”
Cô không biết tại sao mình lại muốn tâm sự những điều này với hắn, có lẽ bởi vì tối nay tĩnh lặng quá, mà cũng có lẽ bởi vì cô biết hắn sẽ không lấy mạng của cô.
“Nàng sẽ không chết.” – Hắn cất giọng nói lạnh như băng, ngăn cản những lời tiếp theo của cô.
“Ta cũng mong là như vậy, nhưng số phận thật khó đoán biết trước.” – Chỉ trong vòng hai ngày đã xảy ra nhiều việc không ngờ như vậy, cô làm sao còn dám chắc chắn cho số phận của mình?
Nguyên Kỳ đột nhiên cầm tay Mộ Dung Ca. Bàn tay cô thật ấm áp, mềm mại, tương phản hoàn toàn với bàn tay lạnh bẩm sinh của hắn. Nhưng hắn thèm khát hơi ấm từ bàn tay cô truyền tới.
Mộ Dung Ca khẽ cau mày, vẫn chưa rút tay về. Cô chợt phát hiện ra bàn tay vốn lạnh như băng của hắn đang dần dần ấm hơn, có vẻ như hơi ấm ấy được lấy từ bàn tay của cô.
Cô khép hờ đôi mắt, nhìn xuống những ngón tay thon dài hoàn mỹ kia, chưa kịp suy nghĩ, lời nói đã vọt lên đến miệng: “Thái tử có cảm tình với ta ư?”
Cho tới nay cô vẫn luôn không dám đối mặt với việc tình cảm, chỉ vì điều đó là không thể!
Bàn tay cầm tay cô khẽ giật mình, vẻ mặt hắn bình thản nhưng sâu sắc, chẳng biết hắn đang nghĩ điều gì. Một lát sau hắn mới trả lời cô: “Bổn cung thích nàng.”
“Đêm hôm qua chúng ta phát sinh quan hệ, Thái tử đã có được ta sẽ không còn hứng thú với ta nữa. Khắp thiên hạ này có hàng ngàn hàng vạn nữ nhân, nếu Thái tử muốn người nào chắc chắn người đó sẽ rất vui mừng mà toàn tâm toàn ý yêu ngài.” – Cô bỗng cười tự giễu.
Hai hàng lông mày trên gương mặt hắn cau lại thành hai ngọn núi tuyệt đẹp. – “Nàng có thích bổn cung không?”
Mộ Dung Ca im lặng trước câu hỏi của hắn. Ánh mắt hắn nóng cháy, gấp gáp dán chặt vào từng biểu cảm trên gương mặt cô khiến cô có cảm giác áp lực đến khó thở.
Cô nghĩ là không, nếu không cô sẽ chẳng tâm tâm niệm niệm muốn rời khỏi phủ Thái tử, tránh hắn thật xa. Nghĩ cũng thật buồn cười, rõ ràng cô không muốn dính dáng gì đến hắn nhưng đêm qua lại ngoài ý muốn lăn lên giường cùng hắn. Cả hai đã có tiếp xúc cơ thể thân mật, đây là sự thật không thể thay đổi được nữa.
“Ta…” – Mộ Dung Ca muốn thành thật nói ra suy nghĩ của mình, không thể để mình rơi vào tay giặc, cũng không thể giữ lại một mầm họa như vậy được. Thế nhưng lời vừa muốn nói lại bị hắn chặn ngay miệng!
Mộ Dung Ca kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú của hắn gần ngay trước mắt, hắn… hôn cô!
Cái hôn này không dịu dàng triền miên như đêm qua, ngược lại rất bá đạo quyết liệt! Mạnh mẽ cạy mở hàm răng của cô, dây dưa nuốt trọn những lời cô định nói.
Nơi chóp mũi thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ rất riêng trên người hắn, hòa quyện với mùi hương hoa sen. Hai mùi hương kỳ diệu kết hợp vào với nhau khiến lòng người mê mẩn.
Trái tim cô đập mạnh, lập tức dùng toàn lực đẩy hắn ra.
Đêm nay thả lỏng như thế là đủ rồi, cô vẫn là Mộ Dung Ca, linh hồn vẫn là một người đến từ thế kỷ hai mươi mốt. Những hành động đả kích này không thể đánh bại được cô đâu, trái lại sẽ càng khiến cô mạnh mẽ và quyết tâm hơn.
“Đêm đã khuya, thiếp cũng nên trở về phòng của mình.” – Cô chỉnh đốn lại tư thế, sau đó hành lễ với hắn theo đúng chuẩn mực, lập tức rời đi.
Ánh trăng dịu dàng phủ lên bóng dáng mảnh khảnh của cô tạo thành một vệt bóng dài trên mặt đất.
Nguyên Kỳ nhìn chiếc bóng kia, đôi mắt sâu dần trở nên u ám, khí tức quanh thân thay đổi.
Không biết đã qua bao lâu, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười yêu chiều. Ba năm, đối với hắn thế là đủ.
Hắn chắc chắn sẽ giữ được cô ở bên cạnh.
—–bamholyland.com—–
Hôm sau.
Bầu trời quang đãng, không khí dịu mát. Vừa qua khỏi lập thu, lại có trận mưa rào mấy ngày liền khiến khí trời dần trở lạnh.
Sau bữa sáng, Lâm Khinh Trần đến cầu kiến Nguyên Kỳ.
Mộ Dung Ca gặp Lâm Khinh Trần ở trước cửa Phù Dung Các, cô gật đầu lấy lệ. Mà Lâm Khinh Trần cũng chỉ liếc mắt nhìn cô đúng một giây, sau đó bước vào bên trong.
Trong phòng, Nguyên Kỳ lãnh đạm nhìn lướt qua Lâm Khinh Trần, hắn nói: “Có chuyện gì?”
Lâm Khinh Trần lập tức đi thẳng vào vấn đề, nếu nói chuyện với Nguyên Kỳ mà còn quanh co lòng vòng thì chỉ càng bị hắn nhìn thấu hơn thôi. Y đã sớm chuẩn bị lời cần nói trước khi đến: “Xin Thái tử đối xử tốt hơn với Thiện Nhã.”
Nguyên Kỳ khẽ nhíu mày. – “Kinh Nam Vương, ngươi đã đến gặp bổn cung hẳn cũng phải biết ngay từ đầu đây chỉ là chuyện giao dịch tình nguyện giữa đôi bên.”
Đồng tử trong mắt Lâm Khinh Trần khẽ co rút, sớm đã biết Nguyên Kỳ là kẻ vô tình nhất trong thiên hạ rồi mà, y thở dài: “Thiện Nhã có lòng với Thái tử nên mới mù quáng phạm phải sai lầm. Nếu sau này Thái tử để cho Thiện Nhã một con đường sống, bản vương sẽ tương trợ cho Thái tử.” – Đây là thứ duy nhất y có thể mang ra giao dịch với Nguyên Kỳ, cũng là lợi thế cuối cùng của y.
“Vậy sao?” – Ánh mắt Nguyên Kỳ chợt sáng lên, cánh môi quyến rũ khẽ cười. – “Nghe cũng hấp dẫn, chỉ có điều thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?” – Lâm Khuynh Trần lo lắng hỏi lại. Từ trước đến nay hai người chưa từng trực tiếp đối mặt, chỉ nghe danh của nhau ở trong truyền thuyết lưu truyền đây đó. Lúc này trực tiếp đối mặt với Nguyên Kỳ, Lâm Khinh Trần mới phát hiện ra người đàn ông trước mặt mình quá thần bí, chỉ một nụ cười nhếch môi đã đưa mình vào thế chủ động, còn y lập tức biến thành bị động.
Nguyên Kỳ lướt mắt qua chiếc giường ở bên trong, đôi con ngươi đen láy khẽ nhíu lại, sau đó hắn nói: “Một năm sau, phủ Thái tử Hạ quốc không cần Công chúa Thiện Nhã.”
“Không phải là hai năm sao….” – Lâm Khinh Trần kinh ngạc, vốn lúc trước đã thỏa thuận là hai năm, tại sao hôm nay Nguyên Kỳ lại đẩy thời hạn lên sớm hơn? Vậy Phong quốc làm sao đủ thời gian hồi phục.
“Công chúa Thiện Nhã có can đảm tính kế với Bổn cung thì cũng nên nghĩ tới hậu quả sau đó. Và, một năm đã là thời hạn lớn nhất Bổn cung có thể cho.”
Thân hình Lâm Khinh Trần nhẹ run lên. Thiện Nhã, muội nên biết sai lầm của đêm hôm trước sẽ khiến muội mất đi cái gì!
—–bamholyland.com—–
Sau giờ Ngọ, Mộ Dung Ca biết được tin tức Nguyên Kỳ cùng Lâm Thiện Nhã vào cung gặp Hoàng đế Hạ quốc.
Trong phủ Thái tử này, người duy nhất có tư cách cùng Nguyên Kỳ vào cung gặp Hoàng đế chỉ có một mình Lâm Thiện Nhã, bởi vì nàng ta là Thái tử phi – chính thê của Thái tử.
Mộ Dung Ca thầm nghĩ, may mắn đêm qua cô kịp thời giác ngộ, nếu lúc đó yếu lòng là đã tự đẩy mình vào trong vũng bùn, khó có thể toàn thây trở ra!
“Trước tiên, cô đi cầu Thái tử cho cô một danh phận đi. Như vậy Thái tử phi cũng sẽ không dám động vào cô nữa.” – Như Băng đang ở trong phòng bếp quan sát Mộ Dung Ca làm điểm tâm, bỗng mở miệng nói một câu.
Nghe lời này, ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ giao động, bàn tay hơi khựng lại một chút nhưng ngay lập tức đã trở về trạng thái bình thường, tiếp tục làm món bánh trung thu. Bánh trung thu cô làm cho Bích Nhu, nàng ấy chắc chắn sẽ thích món này, tuy rằng hiện tại nàng ấy không thể ăn được nữa…
“Ta không cần.” – Đối với cô mà nói, một đêm đó đã lấy đi của cô thứ quý giá nhất, nhưng thứ Nguyên Kỳ cho, cô lại không thể nhận được. Muốn cô thỏa hiệp ư? Thỏa hiệp rồi cô sẽ dần dần đánh mất chính mình thôi.
Như Băng vô cùng ngạc nhiên, trong mắt hiện lên ánh nhìn khác lạ, nhưng cuối cùng nàng ấy cũng không nói thêm điều gì.
Lúc này, ở cửa phòng bếp xuất hiện một tỳ nữ, thấy cô, nàng ta lập tức bẩm báo: “Mộ Dung cô nương, bên ngoài có người cầu kiến ạ.”
“Có người tìm ta? Họ có nói tên không?” – Mộ Dung Ca nhìn tỳ nữ kia, trầm giọng hỏi.
Nàng bèn trả lời: “Người tới không nói tiếng nào, chỉ đưa một tấm bái thiếp. Trong thiếp đề hai chữ Lan Ngọc ạ.”
Người không nói lời nào hẳn là Tiểu Thập.
Lan Ngọc tới đây ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.