Edit: Thỏ & Vịt
“Qua đó đi, sự việc xảy ra quá đột ngột, ta và Lưu Vân cũng không có cách nào ngăn chặn.” – Như Băng thấy Mộ Dung Ca không nói gì, giọng nói lập tức trở nên nghẹn ngào.
Mộ Dung Ca nhẹ nhàng bước vào phòng, vừa vào chợt cảm thấy lạnh cả người, dường như chóp mũi còn có thể ngửi được mùi vị chết chóc. Khi cô nhìn thấy Bích Nhu nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch tái nhợt không sức sống thì đôi chân đã run rẩy, suýt nữa té ngã.
“Bích Nhu..??” – Cô khẽ gọi, giọng nói êm dịu như sợ đánh thức người đang nằm ngủ.
Cô ngồi xuống giường nhìn Bích Nhu, trái tim không ngừng run rẩy.
Bích Nhu mở trừng trừng hai mắt, gương mặt nghẹn tím lại tựa như đang tố cáo cảm giác sợ hãi và không cam lòng trước khi chết. Dung mạo xinh đẹp như hoa trở nên dữ tợn, nhìn xuống phía cổ của nàng có một vệt màu đỏ gai mắt, bao xung quanh là chằng chịt vết cào xước của móng tay, máu thịt nhầy nhụa.
Cô không tài nào nhìn tiếp nổi!
Mộ Dung Ca định cầm chăn đắp cho Bích Nhu, vô tình chạm vào tay nàng, cảm giác lạnh lẽo như băng truyền tới khiến cô giật mình. Bích Nhu đã đi thật rồi…!
“Em ấy treo cổ tự vẫn, tối hôm qua Tình Văn mới phát hiện ra.” – Như Băng đứng sau nức nở nói.
Lưu Vân trong chốc lát đã ổn định lại tâm trạng, hắn cố kìm nén: “Nàng ấy không thể nào tự vẫn được, nếu không sao lại chết không nhắm mắt? Nàng là người dịu dàng hoạt bát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298395/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.