Chương trước
Chương sau
“Cái đứa tỳ nữ to gan kia chết cũng đáng, nhưng Thập hoàng tử mới nhận mặt tổ tông chưa được mấy tháng, nếu vì thế mà phải chết thật có chút đáng tiếc.”
“Đúng là như thế. Thiên hạ hiện đang đại loạn, nội bộ trong các quốc gia cũng khó tránh khỏi việc lục đục, Bạch quốc nếu không có công tử Lan Ngọc giúp đỡ thì e rằng giờ này chúng ta đã trở thành nô lệ hạ đẳng rồi. Đến lúc đó cũng chẳng tới lượt chúng ta ngồi đây mà thương cảm cho người khác đâu.”
Nàng cung nữ bên cạnh vừa thở dài vừa nói.
Đám cung nữ phát hiện Mộ Dung Ca đang đứng gần đấy, liền cúi đầu hành lễ với cô rồi lại tiếp tục bàn bạc sôi nổi.
Mộ Dung Ca cúi đầu, hai tay run run. Cô đi thẳng một đường trở về phòng, vừa đi vừa cố kìm hãm dông tố đang trào dâng trong lòng, Mộ Dung Ca không nghĩ được gì cả, bởi vì hiện tại đầu óc cô đang hoàn toàn trống rỗng.
Thẳng cho đến khi về được phòng, đóng cửa, đầu óc của cô mới dần bình tĩnh lại được. Hai tay nắm chặt, đi tới ngồi xuống cạnh chiếc bàn tròn, cô tự rót cho mình một chén trà nguội, hương vị đắng ngắt của chén trà lan tỏa trong khoang miệng, lúc này cô mới ngẩng đầu lên, gương mặt có phần tái nhợt, trong mắt ánh lên nét cười tự giễu, cô cười nhạt.
Thời gian qua ở ẩn không thấy động tĩnh gì, cô tưởng mình may mắn, Nguyên Kỳ không thèm nhớ tới một nhân vật nhỏ bé như cô, dù sao thời hạn ba tháng cũng đã trôi qua, cô thắng.
Chỉ có điều, cô cứ nghĩ rằng mình may mắn nhưng lại quên mất hắn là người không dễ dàng buông tha cho người khác!
Bạch quốc vừa thoát khỏi chiến tranh, nên cũng bắt đầu xuất hiện những tin tức truyền miệng từ ngoài vào. Nguyên Kỳ, hắn vì muốn cho cô biết được những tin này mà tốn không ít công phu rồi.
Nếu nói Tẫn Nhi thực sự đã sai người ám sát Tể tướng đương triều, chắc chắn cô sẽ không ngại chạy ngay tới Tề quốc để cứu nó. Nhưng đi cùng tin tức đó còn có tin Như Băng hạ độc Lâm Thiện Nhã.
Ở Hạ quốc, Như Băng chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé, nếu nàng ấy thực sự muốn hại Lâm Thiện Nhã thì chắc chắn sẽ bị xử tội chết, người đời chẳng ai cảm thấy thương xót cho một tỳ nữ cả, lại càng không đem tin tức đó truyền tới tận phương nam xa xôi này. Xâu chuỗi hai chuyện đó lại với nhau, dù có ngốc đi chăng nữa cô vẫn biết đó là kế sách của Nguyên Kỳ.
Đúng là hắn đang tính kế với cô! Tẫn Nhi, Như Băng là hai người duy nhất trên đời này có quan hệ mật thiết với Mộ Dung Ca, bắt được hai người này cũng đồng nghĩa với việc bắt được điểm yếu của cô.
Cùng một lúc hắn thiết kế lợi dụng cả Tẫn Nhi lẫn Như Băng chẳng phải muốn cô không có cơ hội để do dự hay sao? Hắn muốn cô biết một điều rằng, cô không thể trốn thoát khỏi bàn tay hắn!
Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh, quả thật muốn tránh cũng không thể tránh sao?
Hắn… rốt cuộc là hắn thật sự coi trọng cô ư?
Mộ Dung Ca chậm rãi bước tới bàn trang điểm, đứng trước gương đồng, cô cẩn thận ngắm lại dung mạo mình, đối với kẻ thường xuyên nhìn thấy mỹ nữ như hắn thì dung nhan bậc này đâu có gì hấp dẫn?
Vậy là vì muốn lợi dụng? Nhưng cô còn có chỗ để lợi dụng được sao? Hắn muốn dùng cô để uy hiếp Tẫn Nhi? Hay là Triệu Tử Duy?
Mộ Dung Ca nhìn người con gái xinh đẹp kiều mị ở trong gương, khóe miệng bỗng nhếch lên thành nụ cười nửa miệng.
Kiếp trước, từ lúc năm tuổi cô đã học được cách che giấu chính mình, đến khi hai mươi tuổi mới bắt đầu khao khát có được tự do. Lúc này đây cô vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi, đây là một trận chiến khốc liệt, người khác sợ hắn, nhưng cô thì…
Lúc trước không sợ, hiện tại và cả tương lai đều sẽ không sợ hắn.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn qua ô cửa sổ đến gian phòng của Lan Ngọc, tin tức của y luôn nhạy bén hẳn đã sớm biết chuyện này? Ngày hôm đó nói chuyện cùng cô, rốt cuộc y muốn nói điều gì?
Rốt cuộc thì y đang giữ bí mật gì trong lòng? Cứ luôn giả bộ thần thần bí bí.
————–
Khi Mộ Dung Ca tới phòng khách thì Lan Ngọc, Tiểu Thập và Lưu Vân đều đã ngồi vào bàn, đang chờ cô tới.
Cô mỉm cười khóe mắt cong cong, vẻ mặt không hề thể hiện ra điều gì, – “Tôi vừa về phòng thay y phục nên tới chậm, may mà đồ ăn vẫn chưa nguội.”
Nhưng cô phát hiện vẻ mặt Lưu Vân và Tiểu Thập rất nghiêm trọng, hai người họ cùng nhìn cô muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Mộ Dung Ca nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia nhìn kỳ lạ, cô mím chặt đôi môi hồng rồi cười nói: “Chẳng lẽ trên mặt tôi có thứ gì sao?” – Nói xong cô lập tức lấy khăn tay lau mặt. Sau đó nhìn Tiểu Thập: “Tiểu Thập buồn sao? Yên tâm, sau này có cơ hội cậu có thể đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon.”
Đôi mắt trong sáng của Tiểu Thập lóng lánh lệ. Có lẽ Mộ Dung cô nương còn chưa biết công tử Mộ Dung Tẫn đã xảy ra chuyện? Nếu không lúc này đây làm sao còn có tâm tư quan tâm đến hắn như vậy? Ở trên đời này, người đối xử tốt với hắn chỉ có công tử và Mộ Dung cô nương mà thôi, hơn nữa Mộ Dung cô nương đối đãi với hắn giống như tỷ tỷ chăm sóc cho đệ đệ vậy, đã từ lâu lắm rồi hắn không hề có cảm giác ấm áp đến thế, hắn không muốn cô phải đau lòng.
Mộ Dung Ca nhìn Lưu Vân, nói tiếp: “Có chuyện gì chờ dùng cơm xong rồi hẵng nói.”
Lúc này cô mới quay sang Lan Ngọc, mỉm cười: “Thiếp đã làm rất nhiều món ăn ngon, mọi người ăn nhiều một chút, chúng ta dùng cơm thôi.”
Lan Ngọc vẫn bình tĩnh như thường ngày, y cũng mỉm cười gật đầu, – “Đúng là rất phong phú, không thể bỏ qua.” – Vừa thu lại ánh mắt và vẻ tươi cười, trong mắt y lập tức hiện lên thứ tia sáng khác lạ, nhưng được sự bình tĩnh che giấu rất tốt nên không ai phát hiện ra.
Lưu Vân nghe thấy vậy, gương mặt lạnh lùng cũng khẽ nhíu mày, chẳng lẽ nàng đã biết? Y thầm thấy kinh ngạc, dựa vào hiểu biết khi ở cùng với Mộ Dung Ca trong mấy ngày qua, y biết nàng tuyệt đối không phải là người máu lạnh vô tình. Người nào nàng đã cho là bằng hữu thì nhất định sẽ hết lòng bảo vệ người đó, hơn nữa Thập hoàng tử còn có mối quan hệ tỷ đệ thân thiết với nàng, chắc chắn nàng sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Lưu Vân thầm suy đoán, việc lần này có phải do thái tử ra tay hay không? Nếu đúng là người làm thì nàng sẽ có sự lựa chọn như thế nào? Trước đây y tuyệt đối bài xích việc Mộ Dung Ca ở bên cạnh Thái tử, nhưng đến hôm nay y đã hoàn toàn nghĩ khác. Dù sao nàng cũng là người con gái duy nhất tiến vào được trái tim của Thái tử, nếu Thái tử cần nàng thì nàng chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng hắn luôn cảm thấy sự tồn tại của Thập hoàng tử là một trở ngại lớn giữa hai người, để cho Mộ Dung Ca phải đối mặt với nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, cho dù là đối với nàng hay đối với Thái tử đều không tốt.
Mấy ngày nay Tiểu Thập luôn lo nghĩ về phần cơm sau này, trong lòng luôn luôn khó chịu, hắn liếc mắt sang Mộ Dung Ca, rõ ràng trong miệng ngập đầy đồ ăn ngon nhưng vẫn cảm thấy vô vị khó nuốt. Hắn thở dài, mong rằng Mộ Dung cô nương sau khi nghe thấy việc gia tộc Mộ Dung đã tàn lụi sẽ không quá đau lòng.
Ai cũng có những suy nghĩ riêng, nhất thời khiến không khí trở nên yên ắng, mọi người đều quay ra nhìn nhau, nhưng không ai mở miệng nói chuyện.
Mộ Dung Ca bỗng nói chuyện với Lan Ngọc: “Thiếp muốn thỉnh cầu công tử Lan Ngọc một chuyện.”
“Ta sẽ tận tâm hết sức.” – Lan Ngọc chỉ uống một chén canh, nghe thấy Mộ Dung Ca nói chuyện liền ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói của y tuy mềm nhẹ nhưng vẫn có ý thận trọng.
Mộ Dung Ca khẽ cười, dung nhan xinh đẹp kiều diễm như đóa tuyết liên hoa nở rộ (hoa sen trắng),đẹp đến chói lòa, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm thần bí của y, trầm giọng: “Sau bữa trưa thiếp sẽ rời khỏi Bạch quốc, mong công tử có thể lưu lại một người đáng tin cậy để trợ giúp thiếp quản lý xưởng chế tạo, thiếp phải giao hàng đúng hẹn cho hoàng thượng. Đổi lại, Công tử cứ đưa ra yêu cầu, chỉ cần thiếp làm được sẽ hết lòng cảm tạ công tử.” – Lần này vội vã rời đi, ở Bạch quốc cô chưa tìm được người có thể tin tưởng, nếu Bạch hoàng đế đổi ý chẳng phải cô sẽ bị tổn thất nghiêm trọng hay sao, hoặc nếu y muốn nuốt trọn những gì cô vừa tạo dựng lên thì biết phải làm sao? Vì thế cô phải xin sự giúp đỡ từ phía Lan Ngọc.
Ánh mắt Lan Ngọc khẽ dao động, y cảm thấy hơi bất ngờ, quả nhiên nàng đã biết chuyện, nhưng người thông minh như nàng tất sẽ không làm những việc vô ích, nếu nàng đưa ra yêu cầu muốn y hộ tống đến Tề quốc thì đó không phải là nàng rồi. Có một số việc bọn họ không cần phải nói ra nhưng vẫn có thể hiểu đối phương. Y mỉm cười:
“Được. Ta chỉ cần nàng dạy Tiểu Thập nấu món canh này là được.”
Mộ Dung Ca cười tươi như đóa hoa nở rộ, – “Xem ra là tiếp thua thiệt rồi, Lan Ngọc công tử thật giỏi tính toán. Thiếp sẽ đem cả công thức của món thịt kho truyền lại cho Tiểu Thập.”
Vốn Tiểu Thập còn đang buồn rầu, sau khi nghe Mộ Dung Ca nói vậy, ánh mắt hắn lập tức sáng ngời, miệng nở nụ cười hồn nhiên xán lạn.
Ngắm nụ cười của Tiểu Thập khiến tâm trạng căng thẳng của cô cũng buông lỏng hơn nhiều. Có đôi khi niềm vui chỉ đơn giản như thế. Sau cơn mưa rồi trời sẽ sáng. Cô tin tưởng như vậy.
Lưu Vân vẫn trầm tư quan sát từng hành động của Mộ Dung Ca, chờ đến khi Lan Ngọc và Tiểu Thập rời khỏi, y mới bước tới ngăn trước mặt cô.
Mộ Dung Ca nhìn Lưu Vân, cô nói bằng ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, – “Chuyện của Tẫn Nhi, ta biết không phải do Thái tử Tề quốc gây nên.”
Nghe cô nói, Lưu Vân cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, cô biết điều đó! Nhưng nếu không phải do Thái tử làm thì là ai? Và người đó có mục đích gì?
“Ta không đi Tề quốc, mà là Hạ quốc.” – Ánh mắt cô như xuyên thấu ý nghĩ của y, nhìn về nơi nào đó xa xăm, đôi mắt Mộ Dung Ca ánh lên nét kiên định.
Lưu Vân khẽ giật mình, sắc mặt hơi tái đi. Nàng đi Hạ quốc? Vậy thì chuyện của Thập hoàng tử là do Thái tử Hạ quốc gây nên?! Thái tử Hạ quốc lại có khả năng làm mưa làm gió trong nội cung Tề quốc như vậy sao? Lưu Vân sợ hãi nhìn Mộ Dung Ca, do dự một lúc sau mới từ tốn nói rằng: “Nếu vậy Thái tử cũng có thể giúp cô.”
Nhưng vừa dứt lời, Lưu Vân đã im bặt, lời vừa nói ra y cũng không chắc chắn được. Lần này Thập hoàng tử gặp nạn đối với Thái tử mà nói cũng là chuyện… tốt…
Mộ Dung Ca nhẹ cười, – “Lưu Vân, đến ngươi còn do dự huống chi là hắn? Ta không thể mạo hiểm, khi đối mặt với những chuyện quan trọng, ta bắt buộc phải nhanh chóng đưa ra quyết định.”
“Thế nhưng…” – Lưu Vân vốn là người thẳng tính, từ trước đến nay trong lòng y chỉ biết có Triệu Tử Duy, chưa bao giờ y phải suy nghĩ nhiều và phức tạp đến vậy. Y chưa từng nghĩ cho người khác, thế nhưng lúc này đây tâm tư bình ổn của y đang bị đảo lộn khiến y chẳng biết phải làm sao. Nếu Mộ Dung Ca tới Hạ quốc, nhất định sẽ lại trở thành nữ nô của Thái tử Hạ quốc.
Đây là điều nàng ấy muốn sao? Trực giác của y mách bảo rằng, nàng không muốn!
Mộ Dung Ca tiến lên trước hai bước, môi nở nụ cười chân thành, cô nói: “Nếu ngươi coi ta là bằng hữu thì không cần hỏi nhiều nữa, đoạn đường đi đến Hạ quốc này, ta cần ngươi bảo vệ.” – Cô phải mau chóng đến Hạ Quốc, Tẫn Nhi không còn thời gian nữa rồi, mà Như băng cũng khó có thể chờ thêm nữa.
Lưu Vân nhìn Mộ Dung Ca, gương mặt tuấn tú trở nên kiên định, y thận trọng gật đầu, – “Thái tử giao cho ta nhiệm vụ bảo vệ cô, ta không thể không làm tròn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.