Đương nhiên quốc khố lúc này vẫn đẫy đà, nhưng y hoàn toàn không muốn vì chiến giáp mà hao tốn nhiều tiền của như vậy. Hơn nữa, cho binh lính mặc bộ giáp này cũng chỉ có thể chống đỡ được một-hai lượt đâm, dù có bị trường mâu đâm mạnh cũng chỉ bị thương chứ không đến mức trí mạng, nhưng làm gì kiên cố đến mức ấy. Nếu quân địch dùng thứ binh khí bén nhọn, lại được tập luyện bài bản hơn thì thứ chiến giáp này chỉ là đồ bỏ đi.
Nhìn thấu suy nghĩ của Bạch hoàng đế, Mộ Dung Ca mỉm cười từ tốn: “Đương nhiên binh sĩ của nước ta hiện nay cũng có chiến bào, chiến giáp đấy, nhưng hẳn hoàng thượng cũng rõ chúng không có được sự cứng rắn cần thiết. Mong rằng hoàng thượng chớ để vì việc nhỏ mà mất đi việc lớn. Bộ chiến bào này thiếp sẽ lấy tròn hai lượng bạc.” – Giá gốc của ba món trên tổng cộng một lượng bạc, còn lại một lượng, trừ đi chi phí trả công cho thợ rèn và tú nương thì vẫn còn dư rất nhiều, có lẽ tiền lời cuối cùng sẽ được một con số khả quan.
Tất nhiên Bạch hoàng đế đang do dự, nhưng Mộ Dung Ca tin rằng số bạc này đối với y cũng chẳng đáng là bao, nếu chỉ có chút tiền bạc này mà cũng không bỏ được thì những binh lính vào sanh ra tử cho Bạch quốc biết trông chờ vào đâu đây? Nếu vậy, cho dù lần này có Lan Ngọc công tử tương trợ giúp họ chuyển nguy thành an, nhưng sau đó thì sao?
Bạch hoàng đế tỏ vẻ khổ sở, liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298375/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.