Sau khi tắm trong một bồn nước nóng rải đầy cánh hoa hồng, toàn thân người con gái có dáng vóc làm say lòng người ấy toát lên một mùi hương hoa dịu nhẹ, ngay cả khóe môi đỏ tươi cười lên cũng quyến rũ xinh đẹp bội phần. Gió xuyên qua cửa sổ thổi bay tấm màn sa, khiến vạt áo lụa mỏng của Mộ Dung Ca khẽ lay động, làm lộ ra chiếc cổ trắng ngần cùng phần xương quai xanh xinh đẹp. Chiếc yếm trắng cùng chiếc khố nhỏ bó sát người lấp ló sau làn lụa mỏng nhẹ nhàng chuyển động theo từng bước chân của Mộ Dung Ca, cô như một mỹ nhân bước ra từ trong bức tranh, diễm lệ, xinh đẹp. Nguyên Kỳ đặt sách xuống, tư thế nằm của hắn vô cùng nhàn nhã, hương hoa hồng nồng đậm xộc thẳng khiến hắn gay mũi, đôi mắt sâu thẳm khẽ giật mình. Đôi mắt thản nhiên đến đáng sợ của hắn chạy dọc người cô, ánh mắt kia dường như có thể nhìn thấu tâm can của Mộ Dung Ca, khiến cô muốn trốn tránh cũng không được. Mộ Dung Ca vẫn điềm tĩnh tiếp nhận ánh mắt soi mói của hắn, khi nhìn thấy một tia khác thường chợt lóe lên trong mắt Nguyên Kỳ, nụ cười trên môi Mộ Dung Ca lại càng xinh đẹp hơn vài phần. Dù nhìn từ góc độ nào thì Mộ Dung Ca vẫn rất đẹp, da thịt trắng nõn nà, dáng người thướt tha cùng nụ cười quyễn rũ mê hồn, ngay cả quần áo mặc trên người và đồ dùng hàng ngày của cô cũng có một loại hương thơm đặt biệt. Tình cảnh này nếu rơi vào mắt của gã đàn ông khác, hẳn cô đã bị lột trần sạch sẽ, vứt lên giường, sau đó… bla bla bla Nhưng hắn lại chỉ dùng một đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn cô. Ánh mắt kia lạnh đến thấu xương, tiết trời đang ở giữa tháng tám, mặc dù không khí buổi tối không đến mức quá nóng bức nhưng vẫn khiến cơ thể toát ra một chút mồ hôi. Nhưng ở dưới ánh nhìn của hắn, không khí khô nóng liền trở nên lạnh giá, bên môi Nguyên Kỳ bỗng nở một nụ cười trào phúng buốt xương. Hay cho câu vui mừng hầu hạ! Nàng vui mừng thật ư? Mộ Dung Ca làm như không nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt hắn, cô bước tới gần hơn, mùi hương hoa hồng nồng nặc trên thân cô tràn ngập quanh hắn. Cô chậm rãi ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh nõn nà đưa lên muốn chạm vào người hắn. Sau khi trở về từ yến tiệc, Nguyên Kỳ đã thay một bộ y phục màu xanh mỏng manh, chỉ cần tháo chiếc đai lưng bên hông thì nhiệt độ không khí trong phòng chắc chắn sẽ thay đổi ngay lập tức. “Thiếp muốn được hầu hạ Thái tử.” – Mộ Dung Ca rủ mi, ánh mắt nhìn xuống chiếc đai lưng, bàn tay nhẹ nhàng đưa tới, ánh mắt tươi cười trong lúc này lại trở nên lạnh lẽo hơn. Mộ Dung Ca đang đánh cuộc! Đã đánh cuộc thì năm ăn năm thua, nếu thua cô phải gánh chịu mọi hậu quả, nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể làm như vậy! Thật không ngờ sống hai kiếp người nhưng cô vẫn phải lao tâm khổ tứ chỉ vì hai chữ “tự do”, mà kiếp này lại càng khó khăn hơn kiếp trước. Đầu óc xoay chuyển cực nhanh, Mộ Dung Ca mỉm cười dịu dàng, tay nhanh chóng tấn công chiếc đai lưng của Nguyên Kỳ. Ánh mắt Nguyên Kỳ vẫn rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt hắn hiện rõ vẻ không hài lòng. Ngay lúc bàn tay của Mộ Dung Ca chạm vào chiếc đai lưng, cả người cô cũng đổ về phía trước khiến khuôn ngực đầy đặn quyến rũ lộ ra trước mắt hắn, theo đó là một mùi hương hoa nồng nàn sộc vào mũi khiến hắn khẽ nhíu mày. Hắn chỉ hất tay một cái đã khiến Mộ Dung Ca bị đẩy ra khỏi giường, cách xa hắn năm thước. Trong khoảng khắc Nguyên Kỳ hất tay, Mộ Dung Ca cảm nhận được nhiệt độ băng lạnh trên tay hắn, bàn tay kia rất lạnh, như thể tay hắn là một tảng băng có tuổi thọ vạn năm vậy. Tay đã như vậy thì cơ thể hắn sẽ như thế nào? Có phải cũng lạnh lẽo khiến người khác không thể đến gần, thậm chí còn muốn chạy xa ngàn dặm? Mộ Dung Ca chỉnh đốn lại tư thế, hành động hất tay của Nguyên Kỳ không khiến Mộ Dung Ca tức giận, trái lại nó còn giúp cô cởi bỏ được nỗi lo lắng ở trong lòng. Khóe môi khẽ cười, ánh mắt như xuyên thấu của cô nhìn Nguyên Kỳ đầy dịu dàng: “Thái tử ghét bỏ thiếp?” Nguyên Kỳ bắn ánh mắt nửa bình thản, nửa lợi hại nhìn về phía Mộ Dung Ca, giọng nói của hắn mềm như tuyết, – “Mộ Dung Ca!” “Vâng.” – Cô cúi đầu xuống, đáp. “Cô thật to gan!” – Ngay cả tiếng quát cũng êm ái như vậy, nhưng nó lại có uy lực khiến người nghe phải sợ hãi. Đôi đồng tử đen thẳm như đêm tối của hắn tựa hồ đang cất dấu hàng vạn con sóng lớn, nếu Mộ Dung Ca không đề phòng, chắc chắn sẽ bị chúng vùi lấp đến hài cốt cũng không còn! Cô tuyệt đối sẽ không để thân mình bị vây hãm trong sóng biển ngợp trời, mặc cho người khác khống chế số phận. Đôi mắt tựa như biển lặng ngầm giấu con sóng lớn của hắn nhìn cô, khiến cô cảm nhận được một áp lực rất lớn đang đập vào mặt mình, cặp mắt bình tĩnh kia thật đáng sợ, tựa hồ đã nhìn thấu mọi suy tính của cô. Ánh nến chập chờn, màn sa phấp phới, mùi hương thoang thoảng rất riêng thuộc về hắn hòa quyện cùng hương hoa hồng trên cơ thể cô vấn vít nơi chóp mũi của cả hai. Trái tim Mộ Dung Ca thầm đập nhanh hơn một nhịp, hai tay âm thầm nắm thành quyền, cô vẫn cố duy trì nét mặt bình thản, tỏ vẻ không hiểu nhìn hắn, – “Thiếp không hiểu ý của Thái tử?” Nguyên Kỳ nở nụ cười, không biết là cười nhạt hay đang trào phúng, từng câu từng chữ hắn nhả ra khiến người khác cảm giác được sự áp bức hiện hữu rõ ràng, nhưng tài ở chỗ, ngữ điệu của hắn vẫn vô cùng bình thản, không nhanh cũng không chậm, – “Trên yến tiệc đón gió tẩy trần, cô chủ động theo bản cung bởi vì cô biết Lâm Khinh Trần không thể bảo vệ an toàn cho cô. Hơn nữa, cô cũng biết Hoàng đế Phong quốc sẽ không từ chối bản cung nên đã chủ động đồng ý. Bản cung có lời khen ngợi vì sự nhanh nhạy ấy, dù ở bất kỳ thời điểm nào cô vẫn luôn biết mình phải làm gì. Tối nay cũng vậy, cố ý ăn vận thứ trang phục này là muốn để bản cung chán ghét? Thật đúng là vui mừng hầu hạ bản cung sao? Mộ Dung Ca, cô làm không tệ!” Thì ra hắn đã nhìn thấu ý đồ của cô rồi. Kỳ thực, từ lúc quyết định làm thế này, cô đã có sự chuẩn bị. Hắn luôn là người nhìn rõ tâm can của người khác, lại luôn nắm trong tay từng nước cờ một cách hoàn mỹ, việc hắn có thể dễ dàng nhìn ra ý đồ của cô cũng không có gì lạ. Nếu Mộ Dung Ca nghĩ rằng mình có thể lừa dối hắn thì thật sự cô đã không biết tự lượng sức mình. Mộ Dung Ca không nói một lời, cô chờ hắn nói tiếp. “Cô muốn rời khỏi bản cung?” – Nguyên Kỳ nhìn thẳng vào Mộ Dung Ca, nói trắng ra ý định thật sự của cô khi tới đây đêm nay. “Vâng!” – Nếu hắn đã biết, cô cũng không giấu diếm nữa. Mà lúc này cô cũng không có thời gian để làm những việc dư thừa, bằng mọi giá cô phải nắm bắt được suy nghĩ của hắn để còn vạch ra con đường đi trong tương lai của mình. Thấy cô lộ mặt ngay lại khiến khóe miệng của hắn khẽ giãn ra, nhưng khi hắn nhìn tới bộ y phục cô cố tình mặc lên người đêm nay thì… dường như trong mắt hắn thoáng qua sự chán ghét. Nguyên Kỳ nhìn xuống chiếc nhẫn tím đỏ trên ngón tay cái, bình thản nói: “Nếu cô đã muốn thì bản cung đồng ý.” Mộ Dung Ca ngạc nhiên, cô tiến lên một bước, đôi mắt sáng long lanh. Cố gắng kiềm chế sự vui mừng, cô hỏi lại: “Thái tử không nói đùa chứ?” – Sao hắn lại dễ dàng thả tự do cho cô như vậy? Điều này không bình thường chút nào, có điều gì ẩn dấu sau những lời nói này chăng? Mặc dù rất nóng lòng muốn rời khỏi đây, nhưng cô nhất định phải biết có âm mưu ở đằng sau hay không. Nguyên Kỳ ngẩng đầu, hắn dùng ánh mắt thâm thúy liếc qua Mộ Dung Ca, phát hiện cô đang cố kìm nén sự vui mừng khiến đôi mắt hắn càng trở nên sâu hơn. – “Bản cung cho cô một cơ hội, trong vòng ba tháng, nếu cô đến mở miệng cầu xin bản cung thì lúc đó phải cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh bản cung.” Mộ Dung Ca nhíu mày, đây là trò chơi thợ săn – con mồi nguy hiểm. Hắn đã quyết định thì hẳn sẽ không quan tâm đến việc đối phương có muốn hay không, hắn muốn đối phương phải phục tùng, cả thể xác lẫn tâm hồn! Tất cả những thứ cô thể hiện trong đêm nay, hắn đều coi thường. “Chỉ cần lưu ý một điểm, cô không được nương nhờ vào Triệu Tử Duy hay Mộ Dung Tẫn, chỉ được dựa vào chính sức mình.” – Nguyên Kỳ đột nhiên bước xuống giường, tới gần Mộ Dung Ca. Cặp mắt đêm đen của hắn lạnh giá như hồ băng sâu thẳm, không nhìn thấy đáy. Thân hình hắn cao lớn, người còn chưa bước tới mà áp lực từ chiếc bóng uy nghi đã đè xuống thân cô, Mộ Dung Ca mở to đôi mắt đẹp nhìn Nguyên Kỳ, cô khẽ cười. – “Được.” Mộ Dung Ca biết đây là cơ hội duy nhất của mình. Nếu hắn đã cho cô một cơ hội, đương nhiên cô phải nắm chắc lấy. Có thể người khác không biết hai chữ “tự do” có bao nhiêu phần hấp dẫn, nhưng đó là thứ mà cô luôn khao khát có được. Nguyên Kỳ tự cho hắn là kẻ có sức mạnh, có thể nắm trong tay vận mệnh của người khác, nhưng cô thì không, cô tuyệt đối không dễ dàng thỏa hiệp với hắn! Người đàn ông này vô cùng bản lĩnh, hắn có thể nhìn ra toàn cục, cũng có thể thay đổi cục diện theo ý hắn, còn khiến nữ nhân khắp thiên hạ phải điên đảo vì dung mạo khuynh thế của mình. Mộ Dung Ca biết rõ, Nguyên Kỳ dễ dàng cho cô tự do, thì hẳn hắn đã nắm chắc phần thắng khiến cô trong ba tháng này phải mở miệng cầu xin hắn, nhưng cô sẽ không làm thế, không bao giờ thỏa hiệp! Ánh mắt Mộ Dung Ca lóe lên ý chí kiên định, tỏa sáng lung linh, cô không biết rằng, giây phút này cô xinh đẹp rung động lòng người đến nhường nào, đủ để bất luận người đàn ông nào nhìn thấy cũng bị vây hãm trong ánh mắt ấy. Nguyên Kỳ đưa tay nâng cằm của Mộ Dung Ca, hắn tỏ ra mê luyến ngắm nhìn đôi môi căng tròn đỏ mọng của cô. Từ trong ống tay áo, hắn lấy ra một chiếc khăn lụa màu trắng lau đi vệt son trên môi cô, động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng dịu dàng như vậy, như thể hắn đang nâng niu một báu vật trân quý, cẩn thận tỉ mỉ từng chút một. Cơ thể Mộ Dung Ca khẽ run lên, cô đưa tay muốn đẩy hắn ra, bỗng nhớ tới điều gì đó cô lại thu tay về, nhưng vẫn không ngăn được cơn trấn động đang rung lên từng hồi trong lòng. Cô khiếp sợ, hắn đang làm cái gì vậy? Cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng lúc này hắn đang ve vãn cô đâu! Dung mạo khuynh thành của Nguyên Kỳ cách cô thật gần, khiến hơi lạnh từ hắn phả vào mặt cô. Mộ Dung Ca cảm nhận được Nguyên Kỳ đang cố kiềm chế, bàn tay giữ chiếc cằm và hơi thở của hắn đều lạnh như băng. Ngũ quan của hắn thật hoàn mỹ, không có bất cứ tì vết nào, cô không hề muốn nhìn nhưng lại không có cách nào ngăn mình thôi không mê luyến mà ngắm nhìn dung nhan của hắn. Hắn dịu dàng như vậy Nếu không cảm giác được hơi lạnh trong sự thản nhiên của hắn thì cho dù ý chí có mạnh mẽ đến đâu, cô cũng không dám chắc mình có thể khống chế được trái tim không rung động trước hắn. Đôi môi bị Nguyên Kỳ lau đến sưng đỏ thoáng cảm thấy một chút kềm giữ. Những giọt nước còn vương trên mặt cô cũng được hắn dùng khăn lụa lau sạch. Mộ Dung Ca muốn đưa lưỡi liếm môi một chút cho đỡ khô nhưng hết lần này đến lần khác đều không dám vọng động. Một lúc lâu sau hắn mới thả cô ra. Lúc này Mộ Dung Ca mới dám thở mạnh, theo bản năng cô lui lại vài bước. “Lui xuống!” Mệnh lệnh hắn đưa ra lạnh như băng, đối lập hoàn toàn với vẻ dịu dàng vừa mới thể hiện. Mộ Dung Ca đoán hắn vừa mới có một phút bị “hâm” nên cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức cúi đầu rời đi. Nguyên Kỳ nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Ca khuất dần sau cửa, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn. Sau đó hắn nằm lại xuống giường, tiếp tục tư thế nhãn nhã đọc sách. Ánh nến chập chờn trong không gian, tấm màn sa bay phấp phới, cùng mùi hương hoa hồng nồng nặc kia vẫn lưu lại trong phòng, thật lâu sau vẫn chưa tan biến. …………. Trường Xuân cung. Trở về từ yến tiệc, Triệu Tử Duy lập tức về phòng, tối nay xảy ra một màn tranh giành náo nhiệt, nhưng kẻ chiến thắng cuối cùng lại là Nguyên Kỳ, hắn ta được cả Thiện Nhã công chúa lẫn năm tòa thành trì, còn ngư ông đắc lợi chiếm luôn Mộ Dung Ca. Tất cả những việc phát sinh trên yến tiệc tối nay khiến trái tim hắn đau đớn. Mộ Dung Ca, nàng lại có thể tuyệt tình đến vậy, không coi hắn ra gì. Ở trên yến hội, nàng chỉ tập trung hầu hạ Nguyên Kỳ – chủ nhân mới của nàng. Hắn vừa nhận được tin mật báo, đêm nay Mộ Dung Ca tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi về hướng phòng ngủ của Nguyên Kỳ. Nàng đã là người của Nguyên Kỳ! Nàng lại là người chủ động! Lúc ở trước mặt hắn thì nàng tìm mọi cách từ chối, biết rất rõ những lý do của nàng chỉ là thoái thác, nhưng hắn luôn không nhịn được mà tha cho nàng, thật không ngờ việc làm đó của hắn vô tình lại giữ cho nàng hoàn chỉnh, sạch sẽ, rồi… đem dâng không cho Nguyên Kỳ hưởng thụ. Cơn đau co rút ở ngực khiến Triệu Tử Duy cảm thấy khó chịu, hai tay nắm chặt thành đấm, ánh mắt hắn nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, lòng ngày một trùng xuống. Lưu Vân gõ cửa đi vào, tới phía sau lưng Triệu Tử Duy, hắn nói: “Ty chức tham kiến Thái tử.” “Có chuyện gì?” – Hắn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt sáng quắc như muốn xuyên qua màn đêm, thấy rõ những gì đang diễn ra ở Vĩnh Đức cung. “Là tin tức về Lan Ngọc công tử. Lúc này Lan Ngọc đang ở kinh đô Phong quốc, nhưng không hiểu vì lý do gì mà y vẫn chưa tiến cung, lại nghỉ ngơi tại một khách điếm trong kinh thành. Hoàng đế Phong quốc ba lần bảy lượt phái người tới mời đều bị y cự tuyệt.” – Dứt lời, Lưu Vân lo lắng liếc nhìn bóng lưng Triệu Tử Duy. Từ sau khi đem tặng Mộ Dung Ca, dường như Thái tử ngày càng trở nên thâm trầm. Rốt cuộc thì Mộ Dung Ca có gì hấp dẫn khiến một người vững chắc như Thái tử cũng phải động lòng? Triệu Tử Duy hoài nghi. Lan Ngọc công tử này là kẻ không rõ thân thế, quanh năm y đi lại giữa các quốc gia, cũng giúp đỡ nhiều người nên trở thành kẻ được những quốc gia nhỏ tôn kính. Mặc dù một mình trên đường, bên người chỉ có duy nhất một gã hộ vệ đi theo bảo hộ, nhưng những kẻ muốn lấy mạng y từ trước tới nay đều không ai thành công. Vốn Triệu Tử Duy cho rằng sẽ được nhìn thấy y ở trên yến tiệc tối nay, nhưng thật không ngờ y lại không tiến cung. Đến Phong quốc nhưng lại bỏ lỡ thịnh yến, y đang chờ đợi cái gì vậy? Hay là y không muốn tham gia thịnh yến nhưng vẫn quan tâm tới mười tòa thành trì? Người này quá thần bí khiến người khác khó thăm dò, ngay cả Nguyên Kỳ cũng không thể coi thường y. Một người như vậy, nếu không phải có tấm lòng từ bi quảng đại thì chính là có dã tâm muốn cả thiên hạ! Nếu là địch, kẻ này chính là địch thủ nguy hiểm và đáng gờm nhất, chắc rằng Nguyên Kỳ cũng có suy nghĩ giống hắn… “Ty chức còn nghe thấy một chuyện về Thái tử phi Phong quốc, Thái tử có muốn biết không ạ?” – Lưu Vân trầm tư một lát mới do dự nói ra. Y biết chuyện này không nên để cho Thái tử biết, nhưng trước sau gì cũng không thể giấu diếm được người, chi bằng nói sớm thì hơn. Nhưng nếu Thái tử biết chuyện này, người có còn buông tay Mộ Dung Ca được hay không? Triệu Tử Duy nhíu mày, gật đầu. “Thái tử phi Phong quốc không phải chết vì bệnh.” – Lưu Vân trầm giọng nói. “Sao?” – Triệu Tử Duy kinh ngạc, không phải chết vì bệnh tật, chẳng lẽ lại có nguyên nhân khác? Lưu Vân cúi đầu, – “Năm năm trước, khi Thái tử Phong quốc rời kinh thành đi làm việc, Hoàng đế cho gọi Thái tử phi một mình đến thư phòng, sau đó lão đã… làm nhục Thái tử phi, vì không chịu nổi nhục nhã nên khi quay về Đông cung, Thái tử phi đã tự vẫn và qua đời. Thái tử Phong quốc sau khi biết được sự tình liền dẫn theo tiểu thế tử bỏ đi chu du khắp thiên hạ.” Lưu Vân cúi đầu, ánh mắt tràn đầy sự căm phẫn với tên cẩu hoàng đế Phong quốc đốn mạt, bên người có vô số mỹ nhân mà còn động vào con dâu, hành vi của lão thật chẳng bằng cầm thú, thảo nào trên yến tiệc đón gió tẩy trần hôm trước lão lại muốn có Mộ Dung Ca. “Cái gì?!” – Triệu Tử Duy quay ngoắt, trợn trừng nhìn Lưu Vân, lòng hắn thật hối hận, suýt nữa hắn đã đẩy Mộ Dung Ca vào hang sói! Hoàng đế Phong quốc tuổi đã già, số nữ tử từng chết trong tay lão cũng không ít, nếu Mộ Dung Ca rơi vào tay lão chắc chắn nàng sẽ sống không bằng chết! Nếu lúc đó Nguyên Kỳ không ra tay đúng lúc, chỉ dựa vào một mình Lâm Khinh Trần có thể bảo vệ nàng sao? Triệu Tử Duy mím chặt môi, sâu trong đáy mắt hiện lên sát cơ, hắn nói, giọng lạnh băng: “Phong quốc phải nằm trong tay bản cung!” Lưu Vân lập tức ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy, ánh mắt y sáng rực, chỉ cần Thái tử lấy lại hùng tâm là được rồi, y lập tức nói: “Thuộc hạ thề chết đi theo Thái tử!” “Có tin gì của Mộ Dung Tẫn không?” – Triệu Tử Duy vừa xoay người sang hướng khác vừa hỏi, ánh mắt hắn dõi về hướng Trường Xuân cung. “Mộ Dung… Thập hoàng tử đang được hoàng thượng sủng ái, người còn nhường Dưỡng Tâm điện lại cho Thập hoàng tử.” – Lưu Vân nói, ánh mắt y đột nhiên tối sầm. Việc tại sao Mộ Dung Tẫn vào được hoàng cung rồi gặp mặt hoàng thượng, bọn họ không thể điều tra ra. Khi tin tức đến được tai họ thì Mộ Dung Tẫn đã nhiễm nhiên ở trong cung và nhận được sự sủng ái của Hoàng thượng. Địa vị của hắn lên rất nhanh, đã có thể so sánh với Thái tử. Kể từ lúc đó, hắn chính là mối uy hiếp ngày càng lớn của Thái tử! Nghe vậy, Triệu Tử Duy khép hờ hai hàng mi, ánh nhìn nguy hiểm đảo qua trong mắt, hắn lạnh giọng ra lệnh: “Ngày mai lập tức khởi hành quay về Tề quốc.” “Vâng!” ———— Lạc Hoa cung. Trên thịnh yến tối nay, tất cả đều là việc đã định, Lâm Thiện Nhã nàng được đền bù như mong muốn, nàng đã được gả cho Nguyên Kỳ. Chỉ cần chờ một tháng, tháng sau Hạ quốc đưa sính lễ tới, ngay hôm đó nàng sẽ khởi hành lên đường đi Hạ quốc. Cũng như những cô gái sắp về nhà chồng khác, lòng nàng cảm thấy rất bất an, lo sợ được mất. Lâm Thiện Nhã luôn cảm thấy mình không hề có vị trí quan trọng ở trong lòng Nguyên Kỳ, nhưng trong đầu nàng lại có một giọng nói không ngừng vang lên, với dung mạo và tài năng của nàng, chắc chắn sẽ chiếm được sự sủng ái của chàng. Nhưng, những lời nói của Lâm Khinh Trần vẫn lởn vởn quanh tai như lúc nào cũng nhắc nhở nàng, nếu có được trái tim của Nguyên Kỳ, nàng sẽ bảo vệ được Phong quốc, còn nếu không thể chiếm được trái tim của chàng, không sớm thì muộn, Phong quốc sẽ bị diệt vong, thậm chí còn rơi vào trong tay Nguyên Kỳ. Ca ca Lâm Khinh Trần từng hỏi nàng về vấn đề này, nhưng nàng không thể chắc chắn tình cảm của chàng. Lâm Thiện Nhã do dự, nàng không hề có lòng tin. Khi đối mặt với chàng, tim nàng đập rất nhanh, nhưng có vẻ chàng không như vậy. Chàng vẫn bình thản mà cao quý vô cùng, chỉ có nàng mới biết mình không dám nhìn thẳng vào đôi mắt uy nghi ấy, vì nàng sợ chàng biết được những suy nghĩ trong lòng. Lâm Thiện Nhã nàng phải luôn luôn hoàn hảo trước mắt chàng mới được. “Công chúa không nghỉ ngơi sao?” – Xảo Vân hầu Lâm Thiện Nhã uống thuốc bổ, thấy nàng nhìn mông lung ra cửa sổ liền quan tâm hỏi. Lâm Thiện Nhã quay đầu nhìn Xảo Vân, trên mặt không hề có vẻ tươi cười, trái lại còn lộ vài phần sát khí. Xảo Vân hốt hoảng, – “Công chúa, người sao vậy?” – Công chúa được gả cho Thái tử Hạ quốc là việc đáng vui mừng, vừa rồi nàng còn tưởng rằng công chúa vì quá vui nên không ngủ được, không ngờ công chúa lại nhìn nàng với vẻ đằng đằng sát khí. Xảo Vân đi theo công chúa nhiều năm nhưng chưa từng nhìn thấy công chúa có thái độ như vậy. Lâm Thiện Nhã nhìn Xảo Vân, lạnh giọng hỏi: “Tì thiếp hồi môn đi theo đã chuẩn bị xong chưa?” “Nô tỳ đã sắp xếp xong xuôi, căn cứ theo yêu cầu của công chúa, mỗi người đều có tài nghệ riêng và dung mạo hiếm có.” – Xảo Vân không thể đoán được suy nghĩ trong đầu chủ nhân, đành cung kính trả lời. Nữ tử ở thời đại này xuất giá, nếu là quý tộc thì luôn có tỳ thiếp hồi môn đi kèm. Những người này được tuyển chọn kỹ lưỡng. Nếu khéo chọn, có thể sau này đó sẽ chính là tay sai đắc lực giúp nàng củng cố địa vị trong hậu cung. Xảo Vân hiểu công chúa không hề muốn đem theo nhiều tỳ thiếp hồi môn, nhưng hôm nay công chúa bắt buộc phải làm như vậy. “Phái người theo dõi nhất cử nhất động của Mộ Dung Ca, khi có thời cơ, lập tức giết ả!” – Lâm Thiện Nhã nắm chặt bàn tay, lạnh giọng ra lệnh. “Công chúa muốn ám sát một tỳ nữ thấp kém sao? Nếu bị Thái tử Hạ quốc biết được, e người sẽ rước lấy phiền phức đấy ạ.” – Xảo Vân kinh ngạc. Dường như mấy ngày nay công chúa luôn để ý tới đứa tỳ nữ đó. Mặc dù nó có dung mạo hao hao giống Thái tử phi, cũng chiếm được chút yêu thích của Thái tử Hạ quốc, nhưng với thân phận tỳ nữ, nó không thể trở thành sự uy hiếp đối với công chúa. Công chúa hà tất chỉ vì một đứa tỳ nữ mà gây ra những phiền phức không đáng có? Sắc mặt Lâm Thiện Nhã đanh lại, lộ rõ sát khí. Tuy Mộ Dung Ca lúc này là tỳ nữ, nhưng trực giác của nàng mách bảo cô ta chính là mối uy hiếp lớn nhất! Chính vì vậy nàng phải mau chóng loại bỏ Mộ Dung Ca. “Dùng tử sĩ đi.” – Lâm Thiện Nhã trầm mặc hồi lâu mới dứt khoát phân phó. Xảo Vân vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn vâng lệnh. Bên người công chúa luôn có mười tử sĩ trung thành tận tâm luôn tuân theo mệnh lệnh của công chúa, võ công của bọn họ cực cao và chưa từng thất bại trong bất cứ nhiệm vụ nào. Nếu thất bại, kết cục duy nhất chính là nuốt thuốc tự sát, họ tuyệt đối sẽ không tiết hộ thông tin về chủ nhân. Công chúa phái tử sĩ đi lần này cũng đủ nói rõ người sợ bị bại lộ khiến Thái tử Hạ quốc trách cứ. Nhưng Xảo Vân vẫn luôn thắc mắc, vì sao Mộ Dung Ca lại được công chúa coi trọng đến vậy? ——— Điện Vĩnh Ninh. Sau khi trở lại điện Vĩnh Ninh, Lâm Thanh Nhã lập tức nhốt mình trong phòng. Nàng ngồi ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp quyến rũ ở trong gương, khẽ cắn chặt bở môi, vì sao ông trời lại đối xử với nàng như vậy? Đến lúc này rồi còn trêu đùa nàng? Nàng luôn ước ao mình sẽ được như nguyện gả cho Triệu Tử Duy làm Đông cung Thái tử phi, nhưng thật không ngờ lại xuất hiện một Lương Hân Hân ngáng đường! Cử chỉ hành vi của cô ta thật thô tục, dung mạo tầm thường đâu thể so sánh với nàng, nhưng cô ta lại chiếm được ngôi vị Thái tử phi vốn dĩ thuộc về nàng, còn nàng thì bị hạ xuống làm Trắc phi. Lâm Thanh Nhã không thể quên những ánh mắt trào phúng khi đó của mọi người, tựa như đang giễu cợt vào xuất thân của nàng, cho rằng nàng đã quá mơ mộng hão huyền. Nàng không bao giờ chịu thua! Tuyệt đối không! Lâm Thanh Nhã thầm thề độc, một ngày nào đó nàng sẽ khiến những người này biết hậu quả của việc cười nhạo nàng. Còn về phần Lương Hân Hân – kẻ đã giật mất vị trí của nàng, một đứa ngu xuẩn như vậy chắc chắn sẽ bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nàng phải làm cho nó biết, hậu quả việc cướp đoạt vị trí của nàng đáng sợ đến thế nào. ————- Tề quốc. Lăng Khanh các trong điện Dưỡng Tâm. Người thiếu niên phiêu lãng như gió đang tựa lưng nằm trên ghế, tư thế trầm tĩnh đẹp đẽ không bút nào tả xiết. Lúc này, gương mặt hắn lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ đau đớn. Thịnh yến đêm nay ở Phong quốc đã kết thúc, thế cục thiên hạ lập tức thay đổi, Triệu Tử Duy sẽ mau chóng quay về Tề quốc, đến lúc đó tứ phía quanh hắn đều là địch. Triệu Tử Duy không phải là một kẻ dễ đối phó! Hắn nhất định phải cố gắng sinh tồn tại cái nơi nguy cơ trùng trùng này. Tỷ đã từng nói với hắn, nhất định phải sống. Vì vậy, hắn phải sống. Tỷ…. Vẻ thống khổ hiện lên trong mắt người thiếu niên, như dung nhập vào từng thớ thịt, vào tận xương tủy của hắn, nàng muốn hắn trân trọng sinh mệnh của chính mình. Triệu Tử Duy chỉ lợi dụng nàng để đạt được mục đích của y, mà nàng vì hắn nên đành phải phối hợp với Triệu Tử Duy. Tỷ… Chắc chắn Tẫn Nhi sẽ cứu tỷ. “Thập hoàng tử, thu được tin tức của thám tử gửi về từ bồ câu đưa thư, tiểu thư bị dâng cho Thái tử Hạ quốc.” – Một người tiến vào, chắp tay bẩm báo với người thiếu niên đang nằm tựa lưng trên ghế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]