Edit: Phi Nguyệt
Mộc Khinh không nhìn Tiểu Từ nữa mà nhìn về phía cái bátnàng ta vừa mang đến, trong bát có một ít cơm đã đổi màu, bên trên để vài cọngdưa muối khú, cô lập tức nhăn mặt.
“Ăn cơm đi, không tối nay ngươi lấy đâu ra sức lực mà ca hátkhiêu vũ lấy lòng nam nhân. Nếu ngươi vẫn cứ tiếp tục cái kiểu nửa sống nửa chếtnày thì đừng có trách trắc phi của chúng ta không khoan hồng độ lượng, đến lúcđó ngươi bị vứt vào thanh lâu thì tha hồ mà chịu khổ nhé!” – Tiểu Từ thấy MộcKhinh vẫn không nói gì thì hơi chột dạ, vẻ kiêu căng trên mặt cũng dần biến mất,nàng ta chẳng muốn mỉa mai Mộc Khinh nữa nên hung hăng trừng mắt nhìn cô, miệngxì một tiếng khinh miệt rồi bỏ đi.
Ánh mắt Mộc Khinh nhìn bóng lưng Tiểu Từ dần trở nên rét lạnh,canh dưa khú? Cơm thiu? Đúng là quá ưu ái cô rồi đấy! Từ bây giờ trở đi, côkhông còn là Mộc Khinh nữa, mà là Mộ Dung Ca! Với tình cảnh của cô bây giờ thìbất cứ lúc nào cũng có thể xong đời, mà danh tiết của Mộ Dung Ca cũng khó mà giữđược. Nàng Mộ Dung Ca trước kia lúc nào cũng được ăn tổ yến, vi cá, bây giờ lạichỉ có thể ăn chút dưa muối khú mà sống qua ngày, thật đáng thương!
Mộ Dung Ca rất rõ, cho dù cô có không so đo với đám ngườiKhánh vương, Lâm Vi thì bọn chúng vẫn là kẻ đầu sỏ đã hãm hại phụ thân của MộDung Ca, như vậy, bọn chúng tuyệt đối sẽ không tha cho cô. Nếu đã thế, chắc chắncô phải nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298295/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.