Nguyên Tứ Nhàn thay y phục rất lâu.
Lục Thời Khanh biết nàng bí bức cả tháng nay, hiếm khi được ra ngoài ngắm cảnh đổi gió, y không muốn nàng mất hứng, thầm nhủ cùng lắm tới muộn một chút cũng không sao nên không giục nàng.
Trong chuyện Hồi Hột, y không thể hiện tích cực thì thánh nhân ngược lại sẽ yên tâm.
Y rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bèn đứng dậy đi ngắm con.
Trong phòng có hai chiếc xe nôi đặt cạnh nhau. Lục Nguyên Thù đang ngủ, hơi thở đều đều, nhưng Lục Nguyên Trăn thức, mở to mắt nhìn muội muội. Chắc cảm thấy nằm ngang như vậy nhìn nghiêng quá mệt mỏi, thế là bé giẫm chân, ưỡn vai muốn lật người qua để nhìn. Ngặt nỗi gân cốt bé còn quá non, không đủ sức, làm thế nào cũng không lật được, bé gắng sức đến mức cả gương mặt đỏ bừng.
Lục Thời Khanh nhìn rõ mục đích của bé, cảm thấy buồn cười, bèn tiến lên giúp con trai lật mình thành công.
Nhưng Lục Nguyên Trăn hình như không thích, ấm ức nhìn y, muốn lật mình về như cũ.
Đúng là khó khăn.
Lục Thời Khanh đành để bé nằm ngay ngắn, rồi tiếp tục nhìn bé lặp lại nỗ lực lật mình trước đó.
Y hiểu. Con trai bướng bỉnh, thích dựa vào bản thân.
Y ung dung đứng nhìn, chờ cuối cùng bé dốc sức chín trâu hai hổ lật mình được, y mới bế bé lên, cúi đầu nói:
– Tiểu tổ tông y như mẹ con, giờ hài lòng rồi chứ?
Lục Nguyên Trăn nghe nhưng không hiểu, cười khúc khích như rất hứng thú với bộ quan bào mới trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812507/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.