Đao phá đá ghim vào đất dừng thế lăn của hai người, cùng lúc đó, Nguyên Tứ Nhàn nghe tiếng “rắc” rõ rệt như là tiếng gãy xương.
Xe ngựa băng qua vách núi, ầm ầm rơi xuống. Đầu nàng choáng váng nhưng không hề thấy đau, lúc này mới bất giác hoàn hồn, nhận ra người bị thương không phải mình.
Khối đá vốn muốn nghiền tay nàng đã đâm gãy cái tay dưới đầu nàng.
Đá vụn rơi ào ào bên vách núi, nửa người Trịnh Trạc treo bên ngoài nhưng vẫn chống chuôi đao nghiêng đầu hỏi nàng:
– Có bị thương không?
Nguyên Tứ Nhàn vất vả chống người dậy, nghiêng đầu tránh cho tay hắn bị thương thêm, nàng lắc đầu thở hổn hển:
– Điện hạ, tay phải của ngài…
Trịnh Trạc nói “không sao”, thu đao trở mình ngồi dậy, tháo áo khoác lông màu đen sau người ra quấn kín nàng:
– Bây giờ cô không lên ngựa được, chờ xe ngựa tới nhé, nhanh thôi.
Nguyên Tứ Nhàn gian nan gật đầu, cố nhịn nước mắt, lấy hơi nói:
– Đứa bé…
Đứa bé không có trong xe ngựa, đối phương tách hai mẫu tử nàng ra.
Trịnh Trạc nhanh chóng giải thích:
– Đối phương chia quân thành bốn hướng đi theo bốn cổng thành đông nam tây bắc, nơi này là hướng phía đông cách phường Vĩnh Hưng gần nhất. Tối nay ta ở ngoài thành, nhận được tin lập tức vội vã chạy tới đây. Đứa bé nằm trong ba hướng còn lại, a huynh nàng đuổi theo hướng bắc, người Lục phủ đuổi theo hướng tây, còn hướng nam do thuộc hạ ta phái đi lo liệu.
Trước mắt đã quá giờ giới nghiêm ban đêm, may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812502/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.