Lục Thời Khanh suýt hộc máu, ngay lúc Đậu A Chương kinh ngạc quay đầu nhìn Hồng Cúc, y nghiêm túc nói với nàng ấy:
– Hoàng Cúc, cô nghe nhầm rồi, Đậu lang quân đây gọi “Hồng Cúc”, không phải gọi cô.
Y vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với cô ấy.
Đậu A Chương thấy vậy, vội bước tới chắp tay với y:
– Lục thị lang xin thứ lỗi cho hành động đường đột không mời mà tới của Đậu mỗ.
Sau đó, hắn nhìn Hồng Cúc:
– Hoàng Cúc cô nương, phiền cô đi một chuyến rồi, người Đậu mỗ tìm là Hồng Cúc cô nương của quý phủ.
Thấy hắn tưởng thật, Lục Thời Khanh cười giả lả ý bảo không sao, nhưng Hồng Cúc mơ mơ hồ hồ một lúc rồi như hiểu ra điều gì, lau đôi tay ướt nước vào miếng vải thô trên đầu, thật thà nói:
– Thưa lang quân, ngài là người bận rộn nên có lẽ không nhận ra tiểu nhân, tiểu nhân không phải Hoàng Cúc mà là Hồng Cúc ạ!
– …
Y liếc mắt uổng công à? Có biết ánh mắt y cực kỳ quý giá, trừ Nguyên Tứ Nhàn, bình thường y không dễ tặng cho người khác không hả?
Đậu A Chương lần này cũng hơi ngơ ngác, hỏi:
– Chẳng lẽ quý phủ có hai vị Hồng Cúc cô nương?
Lục Thời Khanh lập tức gật đầu, nghiêm túc nói:
– Đúng, có hai người, lúc nãy ta nhớ nhầm.
Đậu A Chương há miệng to như quả táo, dáng vẻ “à ra thế”, chợt Hồng Cúc bên cạnh kinh ngạc nói:
– Không phải đâu lang quân, ngài lại nói sai rồi, phủ chúng ta chỉ có một Hồng Cúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812497/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.