Hai người tiếp tục châu đầu nghiên cứu cơ quan dây xích. Thấy Lục Thời Khanh mãi chưa về, Lục Sương Dư bụng rỗng không kìm được hỏi:
– Sao a huynh vẫn chưa về? Muội đói lắm rồi.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn mặt trời cao cao ngoài cửa sổ, đáp:
– Chàng đi thăm thương thế của nhị hoàng tử và lục hoàng tử, lúc này chắc mới diện thánh xong, muội đói thì ăn ít bánh lót dạ đi.
– Hai vị hoàng tử xảy ra chuyện gì thế?
Bình thường Lục Thời Khanh không hay nói chuyện triều đình với muội muội và mẹ, Nguyên Tứ Nhàn định giải thích nhưng miệng há ra liền khựng lại, lấy làm lạ:
– Ơ, không đúng. Hôm đoan ngọ muội cũng đến sông Khúc mà không biết chuyện hai người họ bị ám sát à?
Động tĩnh bên bờ sông Khúc hôm đó không hề nhỏ. Tuy Lục Sương Dư ít quan tâm đến chính sự, nhưng không phải bách tính vô tri, ít nhất cũng nhận ra Trịnh Trạc và Trịnh Tế.
Vẻ mặt Lục Sương Dư khựng lại, chợt đứng dậy nói:
– Muội đi ăn bánh.
Muội ấy nói xong là chạy, chưa kịp ra khỏi cửa đã nghe phía sau kêu “đứng lại”, đành vịn khung cửa từ từ quay đầu, méo miệng nhìn Nguyên Tứ Nhàn.
Nàng gõ lên mặt bàn:
– Quay lại nói cho rõ ràng.
Muội ấy ngập ngừng bước lí nhí quay trở lại, nói:
– Ban đầu muội ở sông Khúc nhưng sau đó thấy đua thuyền rồng chán quá nên đi dạo chỗ khác.
Nguyên Tứ Nhàn không tin, toan hỏi tiếp thì chợt nghe ba tiếng gõ cửa, nàng nói “vào đi”, là Lục Thời Khanh trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812492/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.