Nguyên Tứ Nhàn đang leo xuống giường, đôi chân còn lơ lửng giữa không trung, nghe vậy cúi đầu nhìn tay y đang đặt trên cổ tay mình. Nàng sờ tai, mình không nghe lầm chứ?
Lục Thời Khanh thấy nàng như vậy thì buông tay, bất lực chui vào chăn, thất vọng nói:
– Không sao, nàng về đi.
Nói xong, y buồn ngủ nhắm mắt lại.
Nguyên Tứ Nhàn cứng đờ tại chỗ. Giỏi, nàng bị lạt mềm buộc chặt rồi.
Nàng cố ý không trúng chiêu, nhưng chân vừa chạm đất, nhớ lại giọng khàn khàn ban nãy và giọng điệu ỉu xìu của y, nàng không dằn được lại quay đầu nhìn y. Nàng thấy ấn đường y cau chặt, sắc mặt đỏ hồng, dưới mắt là quầng thâm, trông đúng là không tốt lắm.
Nàng nhăn mặt, quay đầu nhoài người lấy khăn trên trán y, suy nghĩ rồi vẫn thay khăn khác đắp cho y. Không ngờ Lục Thời Khanh lại như có thần thông, nhắm mắt mà vẫn ngăn tay nàng vô cùng chuẩn xác, uể oải lạnh nhạt nói:
– Chuyện hạ nhân có thể làm, cần nàng làm gì chứ.
Vậy y cũng tìm hạ nhân tới ngủ chung đi.
Nguyên Tứ Nhàn giận thái độ của y, nàng giận dỗi xoay người bỏ đi, khi đóng cửa phòng cái “rầm” thì nghe bên trong vọng ra một tràng tiếng ho vụn vặt liên tục.
Lúc Điền Nam chiến tranh, nàng từng có thời gian theo y sĩ trong quân nên có hiểu biết chút về kỹ thuật nghe âm thanh để phân biệt bệnh, bởi vậy không khỏi cau mày. Tiếng ho này tuyệt đối không phải có thể tùy tiện giả vờ để tranh lòng thông cảm. Cơn phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812473/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.