Nguyên Tứ Nhàn áy náy, thực không nhẫn tâm đuổi Từ Thiện như vậy, bèn vội ngăn y lại:
– Tiên sinh nói gì thế, đã tới rồi thì ngồi một lát đi, ta tuyệt đối không có ý trách tiên sinh, chỉ là cảm thán cùng Lục thị lang hữu duyên vô phận mà thôi.
Hữu duyên vô phận? Nàng có thể nói lời nào may mắn tí không hả?
Lục Thời Khanh tức nghẹn họng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh thăm dò:
– Huyện chúa nói vậy nghĩa là sao?
Nguyên Tứ Nhàn không phải lần đầu tán gẫu với Từ Thiện về Lục Thời Khanh nên cũng không có gì không tự nhiên, lần này nàng thật mang tâm sự chứ không phải giả say nói càn như lần trước.
Nàng nghiêm túc nói:
– Nói ra không sợ tiên sinh cười, ta cảm thấy ta bị Lục thị lang bỏ rồi.
– …
Trời đất chứng giám, y không có à nha.
Lục Thời Khanh như hơi suy nghĩ, sau đó nói:
– Theo Từ mỗ biết, Lục thị lang dường như không phải loại người đứng núi này trông núi nọ, ăn trong bát nhìn trong nồi.
Vẻ mặt Nguyên Tứ Nhàn không thoải mái:
– Nhưng cha ta vào kinh rồi, sao chàng còn chưa tới cầu hôn? Chắc chắn là chàng sợ cha ta, không dám tới chứ gì.
– Lục thị lang chắc cũng không phải hạng người nhát gan đến thế.
Vẻ mặt Nguyên Tứ Nhàn quái lạ, nàng liếc y:
– Tiên sinh hình như rất thưởng thức chàng?
Thưởng thức, đương nhiên thưởng thức, y đã thưởng thức chính mình hơn 20 năm rồi.
Y đường hoàng nói:
– Từ mỗ chỉ ăn ngay nói thật.
– Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812459/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.