Nguyên Tứ Nhàn đi hai bước, bị ánh mắt sáng quắc phía sau nhắc nhở, cúi đầu nhìn mới nhận ra Lục Thời Khanh còn nắm tay mình, tim không khỏi run lên.
Quào, nàng được đế sư tương lai nắm tay, thế này là cùng đi trên con đường tới tột đỉnh nhân sinh nhỉ.
Nguyên Tứ Nhàn kích động, tim đập hơi nhanh, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Lục Thời Khanh, thấy y đường hoàng nghiêm chỉnh cứ như đang nắm tay dắt dê, nàng không kìm được muốn khiến y cũng dao động, thế là nàng cảm nhận lòng bàn tay hơi ẩm mồ hôi của y, nhỏ giọng nói:
– Lục thị lang hình như hơi căng thẳng?
Cơn sóng trong lòng Lục Thời Khanh đã dâng cao cả ngàn trượng, nhưng ngoài mặt y vẫn nhìn thẳng, nhàn nhạt đáp:
– Ừ, lần đầu tiên thấy nhiều bách tính như vậy, đúng là hơi căng thẳng.
Y hù ai à.
Nguyên Tứ Nhàn ba phải:
– Ta cũng là lần đầu tiên, trong lòng hơi xấu hổ.
Giọng nàng mờ ám, y đương nhiên nghe hiểu nhưng vẫn tỉnh bơ ra vẻ bình tĩnh:
– Ừ, sau này thấy nhiều là được.
Nguyên Tứ Nhàn thầm nhủ y nghĩ hay lắm, bèn tiếp tục dùng tiếng lóng trêu chọc y:
– Bách tính đáng yêu như vậy, trong lòng ngài cảm thấy thế nào, ngọt không?
Nàng càng nói càng quá mức, Lục Thời Khanh nghẹn, lòng bàn tay đổ càng nhiều mồ hôi, đáp tránh nặng tìm nhẹ:
– Không thấy đáng yêu.
– Nhưng ta thấy…
Nguyên Tứ Nhàn sáp đến bên tai y, sóng mắt dập dờn, hơi thở như lan:
– Rất đáng yêu mà.
Lục Thời Khanh đơ người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812443/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.