Giống như bên ngoài, thư phòng này của y cũng được bố trí đâu ra đấy, thậm chí ngay cả khung giá đồ cổ cũng đối xứng trên dưới trái phải, nhưng trên kệ lại không có đồ cổ trân bảo quý hiếm gì. Dù sao thông thường đồ vật có giá trị đều không gom đủ hai món.
Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi thở dài. Vầy còn tính là giá đồ cổ gì chứ, dứt khoát dẹp luôn cho rồi.
Lục Thời Khanh cất bức tranh, cột dải lụa vào, thấy nàng thở dài, không biết có gì bất mãn với thư phòng của y, bèn lạnh lùng nói:
- Trời đã muộn, nếu huyện chúa không thích thì về phủ sớm chút tốt hơn.
Nàng vội thu tầm mắt, xua tay ra hiệu không có gì không thích, sau đó gắng tìm đề tài trò chuyện:
- Kỳ thực ta đến là có một chuyện quan trọng muốn nói với ngài.
- Ngài nói đi.
- Nói từ đâu nhỉ...
Nàng trầm ngâm chốc lát, cuối cùng nhớ ra một chuyện có thể nói:
- À, mấy ngày trước ta ra khỏi Hàm Lương Điện thì gặp lục điện hạ đi dạy thập tam điện hạ học võ, trực giác thấy không ổn lắm, trong triều xảy ra chuyện gì à?
Lục Thời Khanh khựng lại, ngước mắt:
- Một nữ tử như ngài quan tâm mấy chuyện này làm gì?
- Hiếu kỳ, ta là một nữ tử rất có lòng hiếu kỳ.
-...
Lục Thời Khanh vốn không muốn bàn mấy chuyện này, nhưng nhớ lại hôm qua nàng an ủi y, lại nhìn nàng trước mắt mặc trang phục xám tro, y làm thế nào cũng không tỏ thái độ được, ừm một tiếng:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812427/chuong-25-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.