*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tình trạng này thực có thể nói là cưỡi hổ khó xuống. Lục Thời Khanh bỗng chốc tỉnh ngộ mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì.
Nguyên Tứ Nhàn vốn không cam tâm, muốn trêu chọc y chứ không hề trông mong y dễ nói chuyện như vậy, không khỏi bất ngờ, cúi đầu ngơ ngác nhìn tay y.
Nhưng nàng vẫn nhớ phải nắm bắt thời cơ, nhanh chóng hoàn hồn, nhắc nhở y:
- Lục thị lang?
Lục Thời Khanh đang thả hồn theo mây gió bị gọi hồn về, hơi cau mày.
Chỉ là một cây trâm, đưa tay cắm vào là có thể khiến toàn thân từ ngoài vào trong thoải mái, có gì lỗ đâu? Thế là y ho một tiếng hơi lúng túng, bất chấp:
- Ngồi yên.
Nguyên Tứ Nhàn ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Y vòng ra sau nàng, do dự một lát, không đụng đến một sợi tóc của nàng, từ từ đẩy trâm vào, đối xứng với cây trâm bên kia.
Chuỗi hạt châu xanh biếc làm tôn lên đầu tóc đen nhánh như đá mắt mèo của nàng.
Đại công cáo thành, tay y dừng lại, nhanh chóng dời ra, quay về chỗ ngồi.
Nguyên Tứ Nhàn không cần đụng vào cũng biết, Lục Thời Khanh làm đương nhiên khéo léo ổn thỏa. Nàng cười với y:
- Đa tạ ngài.
Trong đầu Lục Thời Khanh lúc này toàn là hình ảnh mái tóc đen nhánh như thác nước của nàng ban nãy đập vào mắt khi y vòng ra phía sau nàng, y hốt hoảng ngẩn ngơ, thiếu thốn từ ngữ, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812425/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.