Nguyên Tứ Nhàn nghe tiếng động, nghiêng đầu qua, thấy y liền cười:
- Tiên sinh đến rồi!
Lục Thời Khanh tránh nhìn thẳng vào nàng, cúi đầu cụp mắt như thường:
- Từ mỗ tham kiến huyện chúa.
Nàng khoát tay ra hiệu không cần đa lễ, xách cái lồng chim gỗ tử đàn viền tơ vàng cho y xem:
- Tiên sinh thấy đẹp không?
Y nhìn, hỏi:
- Huyện chúa hỏi chim hay lồng chim?
Nguyên Tứ Nhàn cười xinh đẹp:
- Xem ra tiên sinh cảm thấy giữa chim và lồng chim có một thứ đẹp và một thứ không đẹp.
- Phải. Từ mỗ cho rằng, lồng chim đẹp, nhưng chim không đẹp.
- Vì sao?
- Vì chim ở trong lồng.
- Tiên sinh quả là người cảm tính. Chim nhốt trong lồng mất đi sức sống, đương nhiên không bằng bên ngoài.
Nguyên Tứ Nhàn mở cửa lồng, nhìn chim họa mi vẫn ngoan ngoãn đứng bên trong:
- Ngài nhìn xem, ở lâu trong lồng, dù ta đồng ý thả, nó cũng không chịu đi.
Lục Thời Khanh nói:
- Phải.
Nàng đưa lồng chim cho tỳ nữ, bảo đem xuống rồi đưa tay ra hiệu y ngồi đối diện bàn cờ:
- Ta không thích nuôi chim, bảo a huynh mua cho một con là muốn xem xem họa mi thông thường có dễ nuôi không.
Lục Thời Khanh như hiểu:
- Huyện chúa đang lấy làm lạ vì sao chim họa mi lần trước lục điện hạ tặng lệnh huynh lại chưa được mấy ngày là chết.
Nàng cười:
- Không gì qua mắt được tiên sinh.
Y giải thích:
- Con chim họa mi kia được huấn luyện đặc thù, có thể dùng tiếng hót để truyền tin. Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812423/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.