Chương trước
Chương sau
Trịnh Bái tức nghẹn, hung hăng trừng Trịnh Trạc, nhưng không thể giận Nguyên Tứ Nhàn không nể mặt mũi. Dẫu sao người ta quả thực kêu “điện hạ”, là hắn đáp chậm một bước.
Mắt Trịnh Trạc lộ ra ý cười mấy phần bất đắc dĩ.
Lan Thương huyện chúa này rất thông minh, ban nãy đối mắt với hắn, hiển nhiên là có ý muốn chung thuyền với hắn, nhưng lại muốn hắn làm kẻ ác, đúng là chỉ lo thân mình.
Nguyên Tứ Nhàn gật đầu không chút chột dạ:
- Ý kiến này hay đấy. Số lẻ chung thuyền, số chẵn chung thuyền, thế nào?
Vậy chẳng phải dựa vào ý trời sao? Trịnh Bái tức đến mức sắp phát bệnh, đang định từ chối thì thấy nàng nói xong câu này liền nghiêng đầu cười với hắn.
Nụ cười xán lạn môi hồng răng trắng làm hắn chấn động không nói nên lời, hồi lâu mới giật mình hiểu ra, nụ cười như có như không ấy, môi đỏ mềm mại ấy rõ ràng làm khẩu hình với hắn: lẻ.
Hóa ra không phải mỹ nhân không thuận theo mà là e thẹn nên mới quanh co lòng vòng!
Lòng hắn thoải mái, mặt mày phơi phới nói:
- Được, cứ dùng cách này!
Rất nhanh có tỳ nữ đưa tới bốn viên xúc xắc, bốn người mỗi người một viên, lần lượt ném lên khay gỗ.
Trịnh Bái ném trước ra số lẻ, vui hớn hở nhìn mấy người còn lại, thấy Trịnh Trạc liền theo đó ném ra số chẵn thì toàn thân đều thư thái.
Nguyên Tứ Nhàn không có bản lĩnh muốn ném số nào là ra số nấy, thấy vậy thì áng chừng xúc xắc trong tay, liếc mắt nhìn Trịnh Trạc, biểu cảm “nhờ cả vào ngài đấy”.
Trịnh Trạc cười nhạt, ra hiệu nàng yên tâm.
Nhận được ám thị, nàng ném xúc xắc, nhìn, quả nhiên là số chẵn.
Trịnh Bái liền há hốc mồm.
Chẳng lẽ là hắn tưởng bở hiểu sai, ban nãy Nguyên Tứ Nhàn cười chỉ đơn thuần là cười mà thôi?
Lục Thời Khanh nheo mắt nhìn Trịnh Trạc cầm đá nam châm không ngừng làm những động tác nhỏ mờ ám dưới khay, tiện tay ném ra một số lẻ, lúc Trịnh Bái còn mơ mơ hồ hồ thì y đi về phía thuyền độc mộc, dừng bên bờ quay đầu nói:
- Cửu điện hạ, mời ngài đi trước?
...
Nguyên Tứ Nhàn lên cùng thuyền với Trịnh Trạc như mong muốn, rời bờ đi trước.
Trịnh Bái âu sầu mặt trắng bệch, sững sờ hồi lâu mới bước lên thuyền. Không biết vì mặt trời gay gắt hay vì trong lòng buồn bực, lúc hắn ngồi xuống hơi chao đảo, suýt cắm đầu xuống nước.
Lục Thời Khanh hơi lùi về sau tránh, giống như chỉ sợ hắn lây bệnh cho mình, ngồi ở đầu bên kia không mặn không nhạt nói:
- Nếu điện hạ không thoải mái, hạ quan có thể theo ngài vào bờ.
Thấy thuyền gỗ của Nguyên Tứ Nhàn và Trịnh Trạc dần đi xa, hắn cắn răng:
- Không cần.
Rồi dặn dò người lái thuyền:
- Bám theo!
Mặt hồ rộng rãi, hoa sen phất phơ nhô cao, lá xanh hoa đỏ phủ hơn nửa hồ, thuyền gỗ đi từ từ trong đó. May mà người lái thuyền điêu luyện, khéo léo tránh được mấy chỗ lượn quanh, đưa thuyền bồng bềnh tiến về phía trước.
Nhưng đối với Trịnh Bái thì mấy lần lắc lư này không hề nhẹ. Không lâu sau, vì quanh co tới lui mà đầu hắn choáng váng, dạ dày quay cuồng, vị chua dần trào lên cổ họng.
Hắn cố sức kiềm chế, không ngờ phía trước lại gặp phải một mảng sen lớn. Người lái thuyền chống cây sào dài, thuyền gỗ lắc lư, hắn nhịn hết nổi, “ọc” sắp phun ra.
Sắc mặt Lục Thời Khanh phía đối diện đại biến, vội vàng đứng dậy né tránh, nhưng vì thuyền gỗ chật hẹp, không tránh được, tình thế cấp bách, y đành nhảy tõm xuống hồ.
Cùng lúc đó, Trịnh Bái ói ra một bãi lớn. Đúng lúc gió thổi qua, chất lỏng tung tóe đầy thuyền.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Nguyên Tứ Nhàn và Trịnh Trạc nghe tiếng nhìn lại, đều kinh ngạc.
Thấy người trong lòng nhìn sang, Trịnh Bái toàn thân bẩn thỉu hận không thể ngất đi, thế nhưng ói xong cơ thể thoải mái, muốn ngất cũng không ngất được.
Người lái thuyền kinh hãi, vội bỏ sào dài xuống, thỉnh tội với hắn.
Lục Thời Khanh cũng không tốt hơn Trịnh Bái bao nhiêu. Y ở dưới hồ, toàn thân ướt đẫm, mặt đầy vết bùn nhơ, thái dương còn nhỏ nước, một tay siết chặt cành sen xanh biếc như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, quanh người là từng đám sen đỏ tươi.
Cảnh này thật xứng với hai chữ ướt át.
Lặng phắt như tờ, kế đó vang lên một tràng cười giòn tan.
Y vừa nghe liền biết là ai, quay đầu hung dữ trừng Nguyên Tứ Nhàn, không ngờ lại trừng phải tấm lụa trắng che trên mũ nàng, khiến nàng chẳng đau chẳng ngứa.
Tôi tớ trên bờ đã chạy về phía này. Trịnh Trạc cũng dặn người lái thuyền chèo về.
Đợi đến trước mặt Lục Thời Khanh, Nguyên Tứ Nhàn kéo tấm lụa trắng lên, cúi đầu nhìn y, giải thích:
- Lục thị lang chớ trách, ban nãy bật cười thực là vì phong thái gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn của ngài.
Lục Thời Khanh run rẩy.
Y đã chọn cái ít hại hơn trong hai cái hại, nha đầu này hà tất nhắc nhở y, trong hồ đầy bùn, thực cũng không tốt hơn mấy thứ bẩn thỉu của Trịnh Bái bao nhiêu!
Trịnh Trạc bật cười, dặn dò người trên bờ đi chăm sóc Trịnh Bái, rồi đứng dậy vươn tay về phía Lục Thời Khanh nói:
- Lên.
Nguyên Tứ Nhàn thấy thế, vội bảo Thập Thúy đi ổn định mũi thuyền, tránh hai người quá lớn sẽ làm lật thuyền gỗ, thấy Trịnh Trạc kéo Lục Thời Khanh lên mà thuyền dưới chân vẫn vô cùng vững chãi, không hề rung lắc chao đảo.
Nàng nhìn cánh tay phát lực của hắn.
Nam tử có thể ung dung kéo một nam tử khác có cơ thể xấp xỉ mình thì nhất định là một người luyện võ có bản lĩnh thâm hậu. Gã Trịnh Trạc này có lẽ không hề nho nhã như vẻ bề ngoài.
Lục Thời Khanh run đến mức mỗi khớp xương từ trên xuống dưới đều đang đánh nhau, vừa co tay chân ngồi xuống đuôi thuyền thì nước bùn thong thả chảy tỏn tỏn từ đầu xuống chân.
Nguyên Tứ Nhàn nín cười đưa khăn gấm sang:
- Lục thị lang, ngài lau nhé?
Thấy y lộ vẻ chán ghét, nàng bổ sung:
- Có lẽ khăn này sạch hơn ngài bây giờ một chút.
Nói xong, nàng cười, đưa ngón tay ra dấu “một chút”.
Lục Thời Khanh cắn răng, nhìn chằm chằm nàng không động đậy.
Trịnh Trạc cao giọng cười to, dặn người lái thuyền quay về bờ, thấy Nguyên Tứ Nhàn còn vươn tay thì nhận lấy khăn của nàng nhét vào lòng bàn tay Lục Thời Khanh, thay y nhận, nói:
- Về ta phạt cửu đệ thay cho, ngươi về phủ tắm rửa nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay đừng đi dạy thập tam đệ học nữa.
Lục Thời Khanh rốt cuộc “vâng” một tiếng.
Nguyên Tứ Nhàn nghe vậy, ý cười hơi dừng lại, nàng hỏi:
- Lục thị lang thường ngày đều dạy thập tam hoàng tử học à?
Trịnh Trạc ước chừng là y sẽ không ói ra chữ nào, bèn đáp thay:
- Phải.
Ba người cùng nhau lên bờ.
Trịnh Bái mất hết mặt mũi, đã bỏ chạy từ lâu. Dáng dấp Lục Thời Khanh như vậy, đương nhiên cũng được tôi tớ đưa về phủ. Trên bờ chỉ còn lại Nguyên Tứ Nhàn và Trịnh Trạc.
Hai người vốn đã ngầm hiểu ý, chuẩn bị nhân lúc chơi thuyền sẽ trò chuyện riêng với nhau, lần này xem như đạt được mục đích mà chẳng tốn công.
Trịnh Trạc đi thẳng vào vấn đề:
- Ban nãy huyện chúa hà cớ gì muốn cùng ta chung thuyền?
Nguyên Tứ Nhàn ra hiệu cho Thập Thúy lùi xa một chút, đừng để người ngoài tới gần, xong đáp:
- Điện hạ, chúng ta người quang minh không nói lời mờ ám. Ngài phí nhiều công sức thông đồng với gia huynh, gián tiếp tới gặp tôi, hẳn là có chuyện muốn nói với tôi. Mà tôi muốn chung thuyền với ngài, đương nhiên là muốn nghe ngài nói.
Diễn xuất dở tệ của Nguyên Ngọc có thể nói là trăm ngàn chỗ hở, Nguyên Tứ Nhàn sớm đã đoán được. Có lẽ Trịnh Trạc đã thương lượng xong xuôi với huynh trưởng để gặp nàng một lần, sau đó thì vin lấy Trịnh Bái làm cớ.
Nàng nói huỵch tẹt, ánh mắt Trịnh Trạc hơi lộ vẻ kinh ngạc, hắn nói:
- Huyện chúa thẳng thắn, ta cũng không quanh co. Lần này ta đến, là muốn cầu hôn huyện chúa.
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy câu cầu hôn này hệt như đang nói “hay trưa nay ăn mì hoành thánh nhé” vậy.
Sắc mặt hắn không gợn sóng, nàng cũng rất bình tĩnh nghe, sau đó hơi ngửa đầu nhìn thẳng vào hắn, nói:
- Điện hạ muốn cưới tôi, vì sao không bàn bạc với gia huynh, gia phụ hoặc xin thánh nhân ban hôn? Đem việc này tới hỏi tôi, tạm chưa nói có trái lễ nghi hay không, e cũng không chút ý nghĩa. Nếu tôi đồng ý, ngài vẫn phải về xin trưởng bối làm chủ, còn nếu tôi không đồng ý thì ngài sẽ bỏ đi ý nghĩ này ư?
Trịnh Trạc đáp:
- Huyện chúa không giống các nương tử khác. Nếu ta không hỏi tâm ý huyện chúa trước mà mù quáng xin chỉ, sẽ vì vậy mà chọc giận Điền Nam vương, e rằng khó được kết cục tốt. Ta cũng biết phen này thất lễ nên mới mượn danh cửu đệ. Đương nhiên, nếu huyện chúa đồng ý với ta, cái gọi là lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, lễ nghi nên có chắc chắn sẽ được bù đắp không ít.
Lời này miễn cưỡng xem là thành khẩn. Có chuyện của thái tử Nam Chiếu phía trước, đoán chừng Trịnh Trạc cũng rõ Điền Nam vương thương yêu nữ nhi nhiều thế nào, có lẽ hỏi dò ý ông ấy thì quá nửa là công dã tràng, lựa chọn ra sao vẫn phải xem ý Nguyên Tứ Nhàn, thế chi bằng trực tiếp chút thì hơn.
Nguyên Tứ Nhàn gật đầu:
- Vậy vì sao điện hạ muốn cưới tôi?
Trịnh Trạc hơi khựng lại.
Nàng cười:
- Điện hạ không hỏi tôi thì thôi, nếu đã nói là muốn nghe tâm ý của tôi thì ít nhất cũng nên cho tôi một lý do đồng ý chứ, không phải sao? Nếu thật để tôi lựa chọn thì người muốn cưới tôi không ít, sao nhất định phải là ngài?
Ban đầu Trịnh Trạc không có vẻ quẫn bách nhưng sau khi nghe xong, ánh mắt hơi dao động, dường như bị hỏi đơ người.
Nàng tiếp tục cười:
- Nếu lúc này người đứng ở đây là cửu điện hạ, có lẽ ngài ấy còn có thể đường đường chính chính nói một câu, rằng ngài ấy muốn cưới tôi vì tôi xinh đẹp. Còn ngài thì sao?
Thấy hắn vẫn không mở miệng, nàng cong khóe môi:
- Thành ý của điện hạ, tôi đã thấy rõ, xin cáo từ.
Nàng xoay người rời đi, Trịnh Trạc bước một bước theo bản năng:
- Đợi đã.
Nguyên Tứ Nhàn quay đầu, hắn do dự nói:
- Hôm nay là ta đường đột, nhưng lúc này nơi đây không thích hợp bàn chuyện, nếu huyện chúa không chê, ba ngày sau, ta sẽ phái người đến nhà nói rõ với huynh trưởng.
Nàng im lặng nhìn hắn hồi lâu, nói:
- Vậy, ba ngày sau, tôi lại cân nhắc đề nghị của điện hạ.
Lời tác giả:
Lục Thời Khanh: Đạo diễn, có phải phát nhầm kịch bản cho đoàn rồi không? Cảnh rơi xuống nước này đúng là dành cho nam chính hả?
Đạo diễn Cố (gương mặt tổng giám đốc bá đạo): Anh đang chất vấn tính chuyên nghiệp của tôi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.