“Tiểu hỗn đản, ngươi muốn đi ta cho ngươi đi”, Nhạc Thiên Vũ phát điên xé rách quần áo Tiêu Lăng, giống như đang tìm thứ gì đó.
Trước mặt bao người, Tiêu Lăng vừa thẹn vừa sợ. Áo bị lột sạch, y nắm chặt dây lưng, lùi lại phía sau, né tránh hành vi của Nhạc Thiên Vũ, đứng dưới mưa khổ sở cầu xin :
” Ca ca, đừng, đừng thế, người làm gì vậy?”
” Khế ước bán mình đâu?”Nhạc Thiên Vũ giận dữ hỏi.
“Ở trong thương “. Tiêu Lăng tay chân luống cuống nhặt thương lên, vặn mũi thương nhọn rời khỏi cán, lấy ra khế ước bán mình, đưa cho Nhạc Thiên Vũ :” Ca ca, cầm đi.”
Nhạc Thiên Vũ đem khế ước bán mình của Tiêu cuộn tròn nhét chặt trong ngực .
“Người đâu, mang dây thừng đến đây cho ta.”
“Tuân mệnh”, quân binh cầm dây thừng đưa lên.
Nhạc Thiên Vũ tự mình động thủ trói Tiêu Lăng thật chắc, rồi gọi người dắt một con ngựa tới, khiêng Tiêu Lăng ném lên lưng ngựa.
Hắn quay lại phân phó quân binh : ” Truyền lệnh của ta, mở cửa thành, khôi phục thông hành. Phái người phong tỏa Noãn Các, trừ bản vương ai cũng không được ra vào, để lọt một con chim vào, ta cũng sẽ lấy mạng các ngươi.”
Hắn phóng ngựa, mang Tiêu Lăng tới Noãn Các, khiêng y vào phòng, ném trên giường, điểm huyệt không để y nhúc nhích, cuối cùng chỉ vào Tiêu Lăng, nói : “Tiểu hỗn đản, ngươi chờ xem lát nữa ta trừng trị ngươi thế nào !” Nhạc Thiên Vũ mắng xong, đuổi hết hạ nhân trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-cu-noan-cac/3059878/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.