Vừa nghĩ tới đây, mùi son phấn xộc thẳng ra ngoài, Trục Phong không chịu nổi lùi về phía sau hai bước, hắt xì hai cái, định phóng đi, nhưng nhìn qua chủ tử vẫn đứng im không nhúc nhích, hắn ta lập tức cố chịu đựng không di chuyển.
Triệu Khải cũng cảm thấy lạnh người. Suốt mấy năm nay, phủ Ly vương không có thêm người phụ nữ nào. Từ ngày hai người bê bết máu, không nhìn rõ bộ dáng bị đưa vào phủ. Vương gia chỉ phân phó mang hai người này đến chỗ đại phu khám, không còn gì khác. Khi lệnh được đưa ra, đương nhiên người làm đại quản gia của phủ Ly vương là ông ta rất bận rộn. Cho nên… hôm nay là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy hai người này. Trong lòng có cùng suy nghĩ với Trục Phong, đó là kém xa Phượng tam tiểu thư, quả thực khác nhau một trời một vực.
Nhưng Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh không nghĩ vậy. Chỉ nhìn biểu cảm của hai người kia, cảm thấy bọn họ đã bị sắc đẹp của các nàng mê hoặc. Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ càng trở nên nhu mì. Hai đôi mắt như câu hồn. Một người câu dẫn sau lưng Quân Tử Ly.
Trục Phong thật sự có hơi hỗn độn trong gió! Triệu Khải cũng không khá hơn là bao! Hai người đều chăm chăm cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy, không nghe thấy.
“Các ngươi có thể hợp tấu Cao sơn lưu thủy không?” Quân Tử Ly không quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng, giọng nói trầm thấp.
Vừa nghe thấy, bốn mắt lập tức sáng lên, cong người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-bon-kinh-hoa/3272152/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.