Chương trước
Chương sau
Bệnh nặng liệt giường? Quân Tử Ngọc nhìn chữ viết khoe khoang kia. Là nét bút mà người bệnh có thể viết sao? Thấy Phụng Thừa tướng lại còn cắn chặt không nói. Lần nữa gầm lên một tiếng: “Còn không mau đi!”

“Vâng!” Lý Văn vẫn luôn đứng ở cửa. Nhìn Hoàng Thượng một lúc lâu, cũng không đợi được ánh mắt chỉ thị nào, khom người dậy chạy xuống dưới. Dựa theo ý chỉ đi thực hành.

“Hoàng Thượng… thật sự không liên quan đến tiểu nữ, đều là thần tự chủ trương. Đều là Ly Vương Điện hạ khinh người quá đáng. Lão thần không muốn đem nữ nhi gả cho Ly Vương Điện hạ… Hoàng Thượng thứ tội…” Phượng Thừa tướng liên tục kêu lên.

“Hừ!” Quân Tử Ngọc không để ý đến Phượng Thừa Tướng, xoay người ngồi lại trên ghế: “Nói nhiều cũng vô dụng! Đợi nữ nhi yêu quý kia của ngươi đến rồi nói tiếp! Trẫm muốn nhìn xem rốt cuộc là một nữ tử yếu đuối như thế nào!”

“Hoàng Thượng… thật sự không liên quan tới tiểu nữ Hồng Loan, đều là lão thần…” Khuôn mặt già của Phượng Thừa tướng trắng bệch như tờ giấy. Nếu như đến Phủ Thừa tướng, thì biết ngay Hồng Loan không có bệnh. Đó chính là tội khi quân đó!

“Phượng Thừa tướng, ông cũng là lão thần hai triều. Làm việc có phân lượng thế nào trẫm tự nhiên rõ ràng.” Quân Tử Ngọc lạnh lùng mở miệng: “Đừng coi trẫm là đứa bé ba tuổi! Đừng nói thêm gì nữa. Trầm chỉ hỏi ngươi, danh mục quà tặng rốt cuộc là do ngươi viết, hay là Phượng tam tiểu thư viết?”

“Đây… là ý của… lã thần…” Phượng thừa tướng vẫn sống chết cắn chặt răng.

“Càn rỡ!” Quân Tử Ngọc nhất thời cầm lấy tấu chương để trên bàn ném ra ngoài, đập trúng trước mặt Phượng Thừa tướng: “Lẽ nào ngươi muốn trâm trừng phạt ngươi tội coi rẻ hoàng thất, tội sỉ nhục Ly Vương, luận tội chém đầu cả nhà? Nếu ngươi không thật thà khai báo. Trẫm cũng sẽ tự tra rõ. Đến lúc đó là tội tru di cửu tộc, ngươi có thể gánh tội nào sao?”

Toàn thân Phượng Thừa tướng mềm nhũn, nhất thời khuôn mặt già trắng bệch như tờ giấy.

“Còn không nói sao?” Trên nét mặt như ngọc của Quân Tử Ngọc lộ vẻ tức giận. Nghĩ rằng không tin không đấu lại được lão hồ ly nhà ngươi.

“Là… là tiểu nữ Hồng Loan…” Phượng Thừa tướng cuối cùng mở miệng nói: “Đều là lão thần không biết cách dạy bảo. Tiểu nữ Hồng Loan không hiểu chuyện. Xin Hoàng Thượng khai ân… lão thần nguyện ý lấy cái chết chịu tội…”

“Hừ! Về phần khai ân hay không! Thì đợi trẫm gặp nàng ta rồi nói tiếp!” Mắt phượng của Quân Tử Ngọc lóe lên một tia sáng, âm thanh trầm thấp: “Trẫm muốn nhìn xem nàng ta làm sao làm cho ta ngôi sao tám cánh!”



Toàn thân Phượng Thừa tướng mồ hôi đầm đìa. Không dám nói thêm gì.

Quân Tử Ngọc thản nhiên liếc nhìn Phượng Thừa tướng một cái, không để ý tới nữa, bắt đầu cúi đầu phê duyệt tấu chương lần nữa.

Ngự thư phòng yên tĩnh trở lại. Một lúc lâu sau thân thể Phượng Thừa tướng vẫn luôn run rẩy. Quân chính là quân, thần chính là thần. Mấy năm nay ông ta sớm đã hiểu rõ, quân muốn thần chết, thần không dám không chết. Cho dù quyền uy của ông có lớn thế nào. Thế nhưng Hoàng Thượng của nước Đông Ly vẫn là họ Quân. Hồng Loan còn quá trẻ, chịu khổ và ủy khuất quá nhiều, tính tình mới trở thành không chịu thua thiệt như bây giờ. Bây giờ phải làm sao mới tốt…

Phượng Thừa tướng nghĩ đối sách, nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra cách gì. Chỉ có thể đợi Hồng Loan đến rồi nói tiếp. Cho dù thế nào, ông cũng sẽ không để Hồng Loan có chuyện.

Quân Tử Ngọc phê duyệt tấu chương thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phượng Thừa tướng một cái, khóe miệng khẽ nhếch. Xem như hôm nay bắt được nhược điểm phải uy hiếp lão hồ ly này một phen.

“Hoàng Thượng!” Nửa canh giờ sau, Lý Văn vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy về.

“Hử? Đưa người đến rồi sao?” Quân Tử Ngọc không ngẩng đầu. m thanh trầm thấp truyền ra ngoài.

Phượng Thừa tướng vừa nghe, lập tức quay đầu nhìn. Cả quả tim đều bị nhấc lên.

“Bẩm Hoàng Thượng, Phượng tam tiểu thư bệnh nặng liệt giường… không có cách nào dậy.” Lý Văn đi vào, lập tức khom người nói.

“Thật sự bệnh nặng liệt giường?” Quân Tử Ngọc nhếch mi, hiển nhiên không tin một người bệnh nặng liệt giường làm sao có thể viết ra chữ có nét bút sắc bén, trương dương trác tuyệt như vậy: “Ngươi đúng thực gặp được Phượng tam tiểu thư?”

“Bẩm Hoàng Thượng, là đại tổng quản của Phủ Thừa tướng nói. Lão nô không có gặp được…” Lý Văn lập tức nói. Ông ta vừa đến cửa Phủ Thừa tướng, đã bị đại tổng quản của Phủ Thừa tướng ngăn lại. Sau khi ông nói rõ mục đích đến, thì đạo tổng quản liền nói Phượng tam tiểu thư bị bệnh rồi, không xuống được giường, không thể vào cung.

“Vô sỉ! Trầm muốn ngươi đưa nàng ta vào cung. Ngươi khiêng cũng phải khiêng về đây cho trẫm! Nặng được bao nhiêu? Không dậy được hả?” Quân Tử Ngọc nhất thời giận dữ.

“Bẩm Hoàng thượng, Phượng tam tiểu thư… giống như đại tổng quản Phủ Thừa tướng nói, Phượng tam tiểu thư thật sự nằm trên giường không dậy, không dậy được rồi…” Lý Văn lập tức thỉnh tội.

“Vác cả giường nàng ta, cùng nhau vác vàng cung cho trẫm. Ngự y trong cung rất nhiều. Trẫm không tin, không phải chỉ là phong hàn thôi sao? Mấy ngày rồi mà mãi không khỏi?” Quân Tử Ngọc nhướng mày tức giận nói: “Không xuống nổi giường rồi, sao có thể viết ra được nét mực như thế này? Trẫm không tin! Đi tiếp!”

“Vâng, Hoàng thượng bớt giận, lão nô, đi ngay…” Lý Văn lập tức quay người đi ra ngoài.

“Hoàng thượng… tiểu nữ thật sự bệnh rồi…” Phượng Thừa tướng lập tức kêu lên. Hoàng thượng lại muốn khiêng Hồng Loan vào cung?

“Đợi đã!” Quân Tử Ngọc đột nhiên mở miệng, để bút xuống, đứng lên: “Bãi giá! Trẫm muốn đích thân đi Phủ Thừa tướng!”

“Hoàng thượng không nên, ngài chính là vạn kim chi khu… tiểu nữ phúc bạc, sao có thể làm phiền hoàng thượng đại giá…” Phượng Thừa tướng như vậy, mặt già trắng như gặp quỷ, lập tức nói: “Lão thần nguyện ý trở về… đưa tiểu nữ… nghĩ biện pháp đưa tiểu nữ vào cung gặp hoàng thượng…”



“Đừng có nói nhiều nữa! Ngươi cũng đi theo trẫm!” Quân Tử Ngọc đi đến trước bàn, khom người cầm lấy danh mục quà tặng trên đất lên, cất bước đi ra ngoài: “Lệnh cho tất cả thái y ở Thái y viện cùng trẫm đi Phủ Thừa tướng. Trẫm muốn nhìn xem, bệnh này nặng thế nào!”

“Vâng!” Lập tức cho người chạy đi Thái y viện truyền chỉ.

Phượng Thừa tướng còn muốn nói tiếp, Quân Tử Ngọc đã đi ra ngoài, ông bất đắc dĩ, khuôn mặt phờ phạc đứng lên, chân run đứng hai lần đều không đứng lên nổi, vẫn là Lý Văn chạy đến đỡ ông dậy.

Phượng Thừa tướng cảm tạ nhìn Lý Văn, lập tức chạy theo ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, ngự liễn khởi giá, một đoàn Thái y của Thái y viện đi theo sau Phượng Thừa tướng, vội vàng đi về hướng Phủ Thừa tướng.

Thư phòng Ly Vương phủ. Quân Tử Ly vẫn luôn đứng chắp tay trước cửa sổ, tựa hồ hóa thành một pho tượng.

“Vương gia!” Đại tổng quản Triệu Khải vội vã đi nhanh tới, đi đến cửa thư phòng, bước chân thả nhẹ. m thanh cũng rất nhẹ mở miệng.

“Hử!” Quân Tử Ngọc lạnh nhạt đáp một tiếng.

“Vương gia, hoàng thượng nhìn thấy danh mục quà tặng mà ngài đưa vào cung, thì rất tức giận với Phượng Thừa tướng, phía người đi Phủ Thừa tướng đưa Phượng tam tiểu thư vào cung, nhưng Phượng tam tiểu thư bệnh nặng liệt giường, hoàng thượng… Hoàng thượng bây giờ ngự giá bắt đầu đi đến Phủ Thừa tướng rồi.” Triệu Khải một hơi bẩm báo lại tin tức vừa truyền từ cung ra cho Quân Tử Ly.

Một lúc lâu sau trong thư phòng không truyền lời ra, Triệu Khải lại hỏi: “Vương gia, có cần lão nô đi chuẩn bị xe, ngài… Có muốn đi phủ Thừa tướng?”

“Không đi!” Âm thanh nhàn nhạt của Quân Tử Ngọc truyền ra từ bên trong: “Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi!”

“Vâng!” Triệu Khải lui ra ngoài.

Triệu Khải vừa đi hai bước, Quân Tử Ly lại lần nữa mở miệng: “Đợi đã, đi mời ngũ tiểu thư và lục tiểu thư của phủ Thừa Tướng đến Thanh Phong Đình. Bổn vương muốn nghe hợp tấu cầm tiêu của hai người.”

Triệu Khải sửng sốt. Từ khi ngũ tiểu thư và lục tiểu thư tới Ly Vương phủ Vương gia không hề gặp. Hôm nay muốn nghe hợp tấu cầm tiêu? Nhưng cũng chỉ là sửng sốt một chút, lập tức khom người: “Vâng!”

Sau khi Triệu Khải đi, Quân Tử Ly chậm rãi quay người lại, nhìn cầm Phượng Minh và tiêu Bích Huyết trên thư án. Đôi mắt phượng như lưu ly dày sương mù. Một kusc lâu mở miệng: “Trục Phong! Cầm theo hai món đồ này, đi Thanh Phong Đình!”

Nói xong một câu, Quân Tử Ly thong thả đi ra khỏi phòng.

“Vâng!” Trục Phong xuất hiện lên tiếng trả lời, ôm lấy cầm tiêu theo sát Quân Tử Ly đến Thanh Phong Đình.

Thanh Phong Đình là một đình độc lập trong Ly Vương Phủ. Được xây ở chính giữa hồ của Ly Vương Phủ. Khi Quân Tử Ly đến, Triệu Khải vẫn chưa đưa Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh đến.



“Đặt ở trên đấy đi!” Quân Tử Ly nhìn bàn đá một cái, chậm rãi đi đến lan can bạch ngọc quay người đứng.

“Vâng!” Trục Phong lập tức cẩn thận đặt cầm Phượng Minh và tiêu Bích Huyết lên trên bàn, khom người đứng qua một bên.

Đợi một lúc lâu, cuối cùng Triệu Khải cũng đưa Phượng Thanh Linh, Phượng Ngân Linh trang điểm rất lâu khoan thai đến chậm. Hai người là được Quân Tử Ly mời đại phu từ Hồi Xuân Đường về chữa trị mấy ngày nay. Bây giờ tất nhiên hồi phục rất khá.

Trong miệng Phượng Thanh Linh thay hai chiếc răng giả, làm nàng ta đau muốn chết, bây giờ ăn gì đó vẫn rất tốn sức, nhưng mà đối với nàng ta như vậy đã là rất tốt rồi. Vết thương trên mặt Phượng Ngân Linh cũng đã được bôi mấy lớp kem dưỡng tốt nhất, hôm nay vết sẹo đã bong vẩy, thịt non mới lộ ra, xem ra dùng thêm mấy lần nữa là có thể khôi phục.

Hai người tự nhiên cũng sớm nhận được tin được phong làm trắc phi của Ly Vương, nở ruột nở gan, chỉ kém tháo dỡ căn phòng đang ở. Sau khi vui mừng thì chính là ở trong phòng mắng Phượng Hồng Loan. Hai người bây giờ là trắc phi của Ly Vương, đồ tiện nhân Phượng Hồng Loan đó xách giày cho bọn họ cũng không xứng các thứ. Đợi các nàng trở về Phượng phủ trừng trị tiện nhân Phượng Hồng Loan.

Hai người mắng đến đắc ý, Triệu Khải đại tổng quản Phủ Thừa Tướng đến nói Ly Vương Điện hạ muốn nghe hai nàng hợp tấu cầm tiêu. Đang ở Thanh Phong Đình đợi! Nhất thời vui mừng suýt nữa thì hét lên. Nhanh chóng đi sửa soạn trang điểm. Vừa bận rộn một lúc đã qua nửa canh giờ.

Bây giờ tim hai nàng thình thịch nhảy loạn. Từ xa nhìn thấy bóng lưng phong thái lỗi lạc, tuấn tú của Quân Tử Ly, con nai trong lòng nhảy loạn. Nghĩa rằng chuẩn bị được gả cho nam tử này, khỏi nói trong lòng có bao nhiêu hưng phấn.

Hơn nữa chuyện mấy hôm nay hai nàng cũng nghe nói, trong lòng Ly Vương Điện hạ cũng yêu thích hai nàng, nếu không cũng sẽ không đưa hai người về Phủ Thừa tướng. Còn vào cung xin Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng chủ hôn.

Vừa nghĩ như vậy, lại càng hưng phấn hơn. Bước chân đi đường cũng lâng lâng.

“Vương gia! Hai vị… Hai vị tiểu thư của Phủ Thừa tướng đã mời đến!” Triệu Khải nhìn Quân Tử Ly đang quay lưng đứng, khom người mở miệng.

“Thanh Linh, Ngân Linh, tham kiến vương gia!” Hai giọng nữ nũng nịu vang lên, muốn mềm mỏng bao nhiêu thì có bấy nhiêu mềm mỏng, quả thực đều nhũn đến tận xương tủy.

Trục Phong giật mình run sợ, cảm giác da gà toàn thân rơi đầy đất. Mặt mày hơi trắng, Vương gia muốn lấy hai nữ nhân này? Tuy rằng lớn lên trông cũng được… Nhưng mà như này cũng… so với Phượng tam tiểu thư đúng thật là một trời một đất. Quả thật chính là sỉ nhục vương gia… Không biết vương gia nghĩ gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.