Bệnh nặng liệt giường? Quân Tử Ngọc nhìn chữ viết khoe khoang kia. Là nét bút mà người bệnh có thể viết sao? Thấy Phụng Thừa tướng lại còn cắn chặt không nói. Lần nữa gầm lên một tiếng: “Còn không mau đi!”
“Vâng!” Lý Văn vẫn luôn đứng ở cửa. Nhìn Hoàng Thượng một lúc lâu, cũng không đợi được ánh mắt chỉ thị nào, khom người dậy chạy xuống dưới. Dựa theo ý chỉ đi thực hành.
“Hoàng Thượng… thật sự không liên quan đến tiểu nữ, đều là thần tự chủ trương. Đều là Ly Vương Điện hạ khinh người quá đáng. Lão thần không muốn đem nữ nhi gả cho Ly Vương Điện hạ… Hoàng Thượng thứ tội…” Phượng Thừa tướng liên tục kêu lên.
“Hừ!” Quân Tử Ngọc không để ý đến Phượng Thừa Tướng, xoay người ngồi lại trên ghế: “Nói nhiều cũng vô dụng! Đợi nữ nhi yêu quý kia của ngươi đến rồi nói tiếp! Trẫm muốn nhìn xem rốt cuộc là một nữ tử yếu đuối như thế nào!”
“Hoàng Thượng… thật sự không liên quan tới tiểu nữ Hồng Loan, đều là lão thần…” Khuôn mặt già của Phượng Thừa tướng trắng bệch như tờ giấy. Nếu như đến Phủ Thừa tướng, thì biết ngay Hồng Loan không có bệnh. Đó chính là tội khi quân đó!
“Phượng Thừa tướng, ông cũng là lão thần hai triều. Làm việc có phân lượng thế nào trẫm tự nhiên rõ ràng.” Quân Tử Ngọc lạnh lùng mở miệng: “Đừng coi trẫm là đứa bé ba tuổi! Đừng nói thêm gì nữa. Trầm chỉ hỏi ngươi, danh mục quà tặng rốt cuộc là do ngươi viết, hay là Phượng tam tiểu thư viết?”
“Đây… là ý của…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-bon-kinh-hoa/3272151/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.