“Được rồi, được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi!” Phượng Hồng Loan xua tay, nàng thật sự không chịu nổi tình huống như này.
“Vâng!” Thanh Lam, Thanh Diệp sụt sịt đỡ Đỗ Hải ra ngoài. Còn không quên đóng cửa lại cho Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan nhìn ba người đi ra ngoài, thu hồi tầm mắt, duỗi tay day trán, cúi đầu nhìn đống bột phấn trên mặt đất, một lúc lâu sau khoé môi mới nở một nụ cười lạnh lùng. Phượng Hồng Loan là thiên tài! Nàng chỉ cần dùng mũi ngửi đã biết thành phần điều chế của loại đạn khói này. Hiện tại nàng có thể làm ra được một viên khác.
Nhưng nàng không muốn…
Kiếp trước bị bóng đêm giam cầm, kiếp này không một kẻ nào có thể giam cầm được nàng! Trời cao đất rộng, cuộc đời của nàng chỉ thuộc về một mình nàng. Không một ai có thể lấy nó đi.
Ngồi một lát, Phượng Hồng Loan đứng lên đi đến trước bàn, trải một tấm giấy Tuyên Thành ra, nhấc bút viết loạt soạt loạt soạt lên trên giấy Tuyên Thành. Khóe miệng nhếch một độ cong lạnh lẽo, chỉ một lát sau tấm giấy Tuyên Thành đã kín mít chữ viết.
“Thanh Lam!” Viết xong, Phượng Hồng Loan buông bút, gọi vọng ra bên ngoài một tiếng.
“Tiểu thư!” Thanh Lam lập tức đi đến.
“Đưa danh sách lễ vật này cho cha ta.” Phượng Hồng Loan đưa trang giấy cho Thanh Lam.
“Vâng, tiểu thư!” Thanh Lam lập tức nhận lấy trang giấy cầm đi ra ngoài. Mới vừa đi tới cửa đã lập tức trợn tròn hai mắt, há to miệng, kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-bon-kinh-hoa/3272149/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.