Chương trước
Chương sau
"Hiện tại thiên hạ cũng đã thái bình hơn một trăm năm rồi. Phượng Tinh tái thế có sẽ vì loạn mà đến. Chắc chắn là do ý trời rồi. Sư thúc cũng đừng quá lo lắng. Có lẽ đây lại là chuyện tốt không chừng." Thiên m khuyên nhủ.

"Ngươi nói cũng phải." Trí Duyên cũng gật đầu: "Phượng Tinh tái thế, sẽ mang đến một sự thịnh thế phồn hoa. Ý trời đã như vậy ai cũng phải theo. Chúng ta chỉ là những người ngoài cuộc thì chỉ nhìn là được rồi."

"Sư thúc nói rất đúng!" Thiên m gật đầu.

Hai người cũng không nói gì thêm nữa. Trong chốc lát tiểu hòa thượng tên là Thanh Trĩ đã chuẩn bị ngựa xong xuôi quay về thông báo. Trí Duyên căn dặn hai câu rồi lập tức xuống núi.

Sau khi Trí Duyên rời đi, Thiên m lại phân phó vài câu với vị tăng nhân đang đứng canh ở ngoài cửa phòng rồi cũng cầm lệnh bài đi về phía hoàng cung.

Sau khi rời khỏi viện của Thiên m, Phượng Hồng Loan vẫn luôn đi theo tiểu hòa thượng Đạo Linh đi về phía thiền viện sau núi.

Dưới chân nàng được lát đá màu xám, bốn phía đều là những cây cổ thụ xanh rợp cao che trời. Chỗ nào của ngôi chùa này cũng đều toát ra một mùi vị cổ xưa trang nghiêm. Người chỉ cần ở nơi này thì dường như cũng bị bầu không khí xung quanh đây ảnh hưởng khiến lòng bình tĩnh lại. Khi ở nơi vạn vật chúng sinh đều ngang hàng. Những thứ phiền não và tạp niệm quanh người dường như cũng đã bị biến mất.

Gió đêm thổi qua, thổi vào làn nước tăn tăn hòa cùng với ánh trăng lấp ló trong đêm tạo nên một khung cảnh bình lặng. Cũng không biết cái nào làm nền cho cái nào.

Sau khi dạo qua chủ viện và các viện nhỏ bên trong chùa, tiểu hòa thượng Đạo Linh dẫn Phượng Hồng Loan đi về phía sau núi. Có mấy tiểu viện tĩnh lặng nằm im giữa lưng chừng núi, nó sừng sững mà đứng đó, dường như hòa cùng một thể với ngọn núi này.

Đạo Linh vừa đi vừa giới thiệu qua những quy củ trong chùa, lại giới thiệu một vài món ăn sẽ được nhà chùa chiêu đãi. Phượng Hồng Loan vẫn chỉ nghe mà không nói lời nào. Đạo Linh nói cũng rất ngắn gọn. Trong chùa cũng chỉ có vài nơi không được phép tùy tiện đi vào, những chỗ còn lại có thể đi tham quan.

Những gì nên nói đều đã nói xong rồi, Đạo Linh nhìn Phượng Hồng Loan do dự một lát nhưng vẫn làm tròn chức trách mà nói: "Viện bên phía Tây đã có một vị khách quý. Hiện tại Đạo Linh sẽ dẫn ba vị thí chủ đến viện bên phía Đông. Vị khách quý kia đã đi nghỉ, không muốn người khác quấy rầy, xin ba vị thí chủ cẩn thận một chút."

Mặc dù hắn có thể nhìn ra vị khách này không phải người bình thường, được chủ trì tự mình tiếp đãi rất cẩn thận. Thế nhưng vị khách trước mặt này không không hề kém cạnh. Vì để phòng ngừa hai vị khách quý làm phiền lẫn nhau hắn vẫn quyết định nên nhắc nhỏ Phượng Hồng Loan một tiếng.

"Ừ!" Phượng Hồng Loan gật đầu. Người khác không đụng đến nàng nàng cũng không rảnh đi đụng chậm đến người khác.

Đạo Linh thấy Phượng Hồng Loan đồng ý một cách dễ dàng như vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn cảm nhận được vị cô nương này và vị khách quý trước mặt cực kỳ giống nhau, khiến cho người khác cảm thấy rất áp lực. Trước mặt bọn họ, mỗi một câu hắn nói ra đều phải cực kỳ cẩn thận tránh để bọn họ mất hứng.



Khi bước vào tiểu viện phía Đông, bên trong đã được quét dọn sạch không còn một hạt bụi. Phía bên trong sân có hai cây cổ thụ cực kỳ to lớn, phía dưới gốc cây có một bàn đá vuông cùng với mấy chiếc ghế đá. Còn lại không còn một thứ gì.

"Làm phiền ngươi rồi, đi thôi!" Phượng Hồng Loan phất tay để tiểu hòa thượng dừng bước: "Để bọn ta tự mình đi vào là được!"

Đạo Linh gật đầu quay người bước đi.

Phượng Hồng Loan nhìn bóng dáng của Đạo Linh biến mất rồi mới quay người nhìn thoáng qua viện phía tây. Bên đó vẫn còn có ánh nến đang chiếu sáng, hiển nhiên vị khách quý kia vẫn còn chưa ngủ.

Phượng Hồng Loan chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi ánh mắt nâng bước đi vào trong viện.

Tiểu viện này có một gian phòng chính, hai gian phòng phụ. Phượng Hồng Loan đi vào trong phòng chính, bên trong vẫn sạch sẽ như vậy. Trên giường có đặt chăn đệm vẫn còn mới nguyên, sau bình phong còn có khí ấm tỏa ra, hiển nhiên họ đã chuẩn bị xong nước để tắm rửa.

Xem ra Thiên m đã nghĩ rất chu đáo, còn cho người dọn dẹp trước nơi này.

Thanh Lam Thanh Diệp lập tức đi tới trải giường cho Phượng Hồng Loan, rồi lại đốt đèn lên. Sau khi dọn dẹp xong xuôi hai người nhìn Phượng Hồng Loan: "Hiện tại tiểu thư đã muốn đi nghỉ chưa ạ?"

"Ừ!" Phượng Hồng Loan bình tĩnh trả lời đưa tay cởi áo khoác ra rồi bước đến phía sau tấm bình phong. Nàng không quay đầu lại mà khoát tay với Thanh Lam Thanh Diệp: "Mệt mỏi cả một ngày rồi, việc ở đây không cần các ngươi lo nữa, mau quay về rủa mặt đi ngủ đi!"

"Rõ thưa tiểu thư!" Thanh Lam Thanh Diệp lập tức trả lời sau đó hạ rèm cửa sổ xuống, ôm lấy quần áo của Phượng Hồng Loan mới cởi đi ra ngoài.

Sau khi tắm xong, Phượng Hồng Loan tắt đèn. Nằm trên giường nhìn xuyên qua khe hở của rèm của nhìn lên bầu trời trong vắt chỉ có một ánh trăng. Nàng cứ nhìn như vậy không hề nghĩ ngợi điều gì. Tiếng gõ mõ vang vọng bên tai trở thành âm thanh ru ngủ dịu nhẹ nhất.

Qua một lúc, trong lòng Phượng Hồng Loan bình tĩnh rồi chìm vào giấc ngủ.

Bên viện phía Tây, chủ của căn phòng này đang đứng trước cửa sổ được mở rộng.

Một bóng người mặc đồ đen với chiếc cổ cao đứng bên cửa sổ. Ánh trăng chiếu qua những đám mây mỏng mờ ảo vào người hắn khiến khuôn mặt như tuyết tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Gió mát thổi bay mái tóc đen của hắn, tinh nghịch lướt qua người hắn, cả người bây giờ như chìm trong ánh trăng.

Đầu ngón tay trắng trẻo gõ nhẹ xuống cửa sổ, hào cùng với tiếng mõ trầm bổng của chùa Thanh Sơn, kết hợp với sự tĩnh lặng của ban đêm dường như hài hòa không ngờ.

Trong phút chốc người nọ chậm rãi mở miệng: "Lưu Nguyệt, đã thăm dò ra người tới chùa Thanh Sơn là ai chưa?"

"Hồi bẩm chủ tử, là... Phượng tam tiểu thư! Lưu Nguyệt đột nhiên xuất hiện phía sau người nọ rồi trả lời.

"Hử?" Người con trai quay người lại ngạc nhiên.

"Dạ, việc này là thật, quả thực là Phượng tam tiểu thư." Lưu Nguyệt cũng không thể ngờ tới, vậy mà Phượng Hồng Loan cũng tới chùa Thanh Sơn. Nếu không phải hành tung của chủ tử được giữ bí mật tuyệt đối, nàng còn hoài nghi Phượng tam tiểu thư tính toán tài tình, đi theo sau chủ tử tới đây.

"Nàng ta tới là có việc gì?" Người con trai tiếp tục hỏi tiếp.

" Phượng tam tiểu thư dẫn theo hai người cầu Thiên m đại sư cứu chữa." Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Lưu Nguyệt vang lên.

"Vậy sao? Là ai?" Người nọ hơi nhíu mày.



"Chủ viện của trụ chì được hơn mười cao thủ bảo vệ. Thuộc hạ không dám mạo muội tới gần." Lưu Nguyệt nói.

"Lập tức đi thăm dò, xem xem hôm nay sau khi nàng ta ra khỏi Phượng Hoàng Lâu thì đã xảy ra chuyện gì? Hoặc xem trong kinh thành có gì biến động không?" Đuôi lông mày của người con trai này hơi nhướng lên rồi bình tĩnh ra lệnh.

"Rõ!" Lưu Nguyệt lên tiếng, vừa định rời đi thì lại do dự một chút rồi nói: "Hồi bẩm chủ tử, Phượng tam tiểu thư đang ở viện phía đông."

"Ừ!" Ánh mắt của người này hơi lóe lên một chút rồi gật đầu.

Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua biểu hiện của chủ tử, cũng không thấy có gì khác thường. Nàng ta hơi nhón chân một chút lại lặng lẽ rời đi không một tiếng động như lúc mới đến.

Người này chậm rãi xoay người tiếp tục nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, một lát sau, môi mỏng khẽ cong lên.

Khuôn mặt như tuyết cười nhẹ, dường như có thể so sánh với ánh trăng treo trên trời cao, trong phút chốc trở nên rực rỡ.

Một đêm ngủ ngon.

Canh năm của ngày hôm sau. Chùa Thanh Sơn đã bắt đầu có những tiếng chuông vang lên. Vì vậy Phượng Hồng Loan cũng tiện thể thức dậy.

Thanh Lam Thanh Diệp mang quần áo đã được giặt sạch sẽ từ hôm qua vào. Sau khi Phượng Hồng Loan rửa mặt xong hai người cũng đưa một bữa sáng chay bốn thức ăn một canh lên.

Phượng Hồng Loan bắt đầu dùng bữa, rồi nàng cầm bình bạch ngọc hôm qua Trí Duyên giao cho mình đưa cho Thanh Lam và Thanh Diệp rồi khoát tay ra lệnh cho hai người: "Hai người các ngươi đến viện của chủ trì xem tình hình như thế nào. Rồi tiện cho hai người kia mỗi người uống một viên thuốc đi.

Nói xong nàng cũng nâng bước đi ra ngoài.

Thanh Lam Thanh Diệp lập tức đi theo sau: "Tiểu thư đi đâu vậy ạ? Bọn nô tù còn phải để một người lại bảo vệ tiểu thư..."

Lời mới nói được một nửa, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ lên. Bọn họ cũng mới nhớ tới tiểu thư có thể không tiếng động giết chết bảy tên cao thủ, căn bản không cần các nàng bảo vệ.

"Ta đi đến rừng hoa đào phía sau núi. Các người làm việc xong xuôi rồi quay lại tìm ta cũng được!" Phượng Hồng Loan cũng không quay đầu lại mà chỉ thản nhiên ra lệnh.

"Rõ! Thưa tiểu thư!" Hai người lập tức lên tiếng trả lời rồi cũng đi ra sân cùng với Phượng Hồng Loan.

Sau khi ra đến sân, Phượng Hồng Loan lập tức dựa theo trí nhớ đi về phía rừng hoa đào sau rừng. Nàng nghĩ tới nếu chủ nhân của thân thể này còn sống, ngày hôm nay có cơ hội đến với chùa Thanh Sơn nhất định sẽ đi đến rừng hoa đào năm ấy khiến nàng đánh rơi trái tim của mình để nhìn thử,

Cho dù nơi ấy không có người mà nàng vẫn luôn nhớ trong lòng.

Dọc đường đi gió mát thổi từng cơn, không gian xanh mát tĩnh lặng, còn có thể nghe được tiếng chim chóc hót mừng, cực kỳ vui tai.

Tia nắng ban mai chiếu qua màn sương mỏng của sáng sớm, cỏ xanh dưới chân thì mềm mại êm ái. Giày thêu dẫm lên bãi cỏ trước mặt, phía trên còn đọng lại vài giọt sương sớm. Những giọt sương tinh nghịch rơi vào lòng bàn chân nàng hơi lành lạnh.

Khung cảnh như vậy khiến tâm trạng cực kì thả lỏng, sáng sớm dạo bước hấp thu không khí tươi mát của thiên nhiên khiến tâm hồn cực kì thanh thản. Đây là điều mà nhiều năm qua nàng chưa từng trải nghiệm. Dường như trong ký ức khi còn ở thế kỷ hai mốt nàng chưa từng có được thời khắc nào như vậy.



Một nơi như thế này, một cảm giác như vậy khiến cho nàng không kìm được mà như bị chìm vào.

Người không có ánh sáng sẽ luôn hướng tới ánh sáng. Điều này nàng không chỉ biết mà còn biết đến mức khắc sâu vào lòng.

Có lẽ vào một ngày kia, nàng sẽ về một nơi như thế này để ở. Ban ngày chậm rãi bước trên con đường còn mờ sương, ban đêm nghe tiếng gõ mõ trầm bổng. Cùng với người mình yêu ở bên cạnh...

Người mà mình yêu...

Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra ánh mắt lạnh như băng của Á Lâm khi giơ tay cầm súng nhắm về phía nàng. Lồng ngực bỗng nhiên đau đến mức khiến nàng bừng tình.

Người như thế nào sẽ đi trên con đường như vậy. Trời sinh nàng đã chìm đắm trong đen tối. Ánh sáng làm sao có thể xuất hiện? Khóe miệng nàng bỗng lộ ra một nụ cười châm biếm. Vẻ mặt mê mang đã biến đổi quay về với vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh tiếp tục bước về phía trước.

Hiện tại rừng hoa đào đã không còn mùa hoa đào có thể bay ngập trời nữa rồi. Cũng sắp đến Trung thu, hoa đào trên cây đã được thay thế bằng những quả đào trĩu nặng, có không ít quả đào đã có thể hái xuống.

Khi bước vào rừng hoa đào Phượng Hồng Loan đi từng bước từng bước đi sâu vào bên trong. Cứ đi như vậy chẳng mấy chốc đã đi đến cuối rừng.

Cuối rừng hoa đào là một hồ nước tiếp giáp với núi.

Ở nơi đó hiện tại có một bóng dáng một người mặc áo bào màu đen đẹp đẽ quý giá đang quay lưng lại khoanh tay đứng bên hồ.

Phượng Hồng Loan hơi ngẩn ra, bước chân lập tức ngừng lại nhìn về phía người trước mặt.

Mặc dù hắn ta chỉ có mỗi một bóng lưng, không được nhìn khuôn mặt thật sự nhưng cũng có thể đoán được không quá hai mươi tuổi, cực kì trẻ tuổi.

Quanh thân từ trên xuống dưới đều là một màu đen.

Đầu đội mặc ngọc quan, thắt lưng thì đeo thắt lưng từ mặc ngọc, dưới chân đi một đôi giày đế mềm bằng gấm màu đen. Cẩm bào màu đen vừa vặn với thân mình, cổ tay áo và vạt áo được thêu hai đóa mẫu đơn màu đen. Hoa mẫu đơn màu đen không quá hoa lệ, cũng không quá mờ nhạt mà nó lại khiến cho người mặc tăng thêm một sự lỗi lạc ung dung. Bên hông có đeo một cái ngọc bội làm từ mặc ngọc. Chất ngọc màu đen đón lấy tia nắng ban mai đầu tiên nhưng vẫn tỏa ra một luồng sáng nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết đây là một loại ngọc cực phẩm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.