Lời nói của ông ta dường như mang theo một sự cảm thán cùng với sự ngộ đạo.
Phượng Hồng Loan nhíu mày cũng không định nói thêm gì nữa. Chỉ dựa vào khuôn mặt này của nàng, không đoán được chỉ sợ còn khó hơn. Mà người này rõ ràng cơ trí hơn người, thế nhưng lại đoán không ra. Xem ra gương mặt kích động kì là của ông ấy cũng không phải do khuôn mặt này của nàng rồi?
Hay nói cách khác căn bản không phải do khuôn mặt giống mẹ của nàng, hoặc do ông ấy là người quen cũ của mẹ nên mới xuất hiện biểu cảm đó?
Thế thì sẽ là gì đây? Ánh mắt Phượng Hồng Loan lóe lên một tia nghiêm túc, chẳng nhẽ nhìn ra nàng không phải là Phượng Hồng Loan chân chính?
Thế nhưng mặc dù ông lão này có ý gì đó nhưng lại không phải là ác ý mà chỉ là sự kích động cùng với ngộ đạo. Vậy rốt cuộc đã ngộ đạo ra điều gì.
Đáy lòng Phượng Hồng Loan rung lên một sự nghi ngờ. Thế nên nàng lại không thèm suy nghĩ nữa, mặc kệ là cái gì, chỉ cần ông lão có thân thể bán tiên này không gây cản trở cho nàng là được rồi. Chẳng ai rảnh để quan tâm đến một người không liên quan cả.
Trí Duyên cũng không nói gì nữa mà quay người bước về phía giường. Khi nhìn thấy Quân Tử Ngọc đang nằm trên giường thì sắc mặt ông ta cũng không hề thay đổi, không có sự sửng sốt như của Thiên Âm, hình như ông ta đã đoán ra được từ lâu rồi hơi gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-bon-kinh-hoa/3272102/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.