"Bên trong có người, gõ lại!" Tiếng Phượng Hồng Loan xuyên qua tấm vải vọng ra ngoài, giọng vẫn nhàn nhạt.
Có người hay không, khứu giác của nàng rất nhạy bén. Đây cũng là khả năng cần thiết để làm một sát thủ. Đối với hơi thở của người lại càng nhạy cảm. Phạm vi một trăm thước bên trong, chỉ cần có người, nhất định nàng sẽ cảm nhận được.
Bên trong không chỉ có người, hơn nữa không phải chỉ có một người mà phân tán ở khắp nơi trong khoảng sân sau bức tường kia. Hơi thở u ám lâu dài, hiển nhiên là không dưới trăm cao thủ.
“Vâng, tiểu thư.” Thanh Lam tiếp tục gõ, dùng sức, tiếng thét cũng lớn hơn: “Người ở trong ra ngoài đi, tiểu thư của tôi muốn đánh thiết.”
Kêu cả nửa ngày trời, bên trong vẫn không thấy động tĩnh gì, Thanh Diệp ở một bên cũng hô theo Tham Lam.
Hai thanh âm trong trẻo, cùng với tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”, dường như là mười dặm tám con phố cũng có thể nghe được.
“Sáng sớm làm cái gì mà ồn ào thế?” Cuối cùng cũng có một tiếng rống truyền ra. Giọng trầm đặc, có uy lực, đem theo một chút ngái ngủ và tức giận. Nghe tiếng đích thị là một ông lão.
Sáng sớm? Nghe vậy, Thanh Lam, Thanh Diệp đồng loạt ngẩng đầu nhìn bầu trời khóe miệng co giật. Vốn cho rằng hôm nay, tiểu thư là người dậy trễ nhất rồi, không ngờ rằng vẫn còn một người khác.
Dừng động tác tay và tiếng kêu, hai người yên tĩnh chờ người ra mở cửa.
Nhưng mà đợi hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-bon-kinh-hoa/3272086/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.